Từ lúc đó tôi tha thẩn suốt một lúc lâu, mãi cho tới khi chị Huyền đập nhẹ vào vai tôi thì tôi mới chợt bừng tỉnh. Chị Huyền bảo:
- Em nghĩ gì mà chị gọi em mấy câu lận?
- Dạ không có gì đâu chị, chị siêu âm bác sĩ bảo sao ạ?
- À chắc dạo này chị ăn cay nhiều nên bị đau bao tủ ấy. Về mua thuốc uống thôi em.
- Dạ vâng ạ.
- Thế em siêu âm bác sĩ bảo thế nào?
- Dạ bé phát triển bình thường chị ạ. Hôm trước trêu chi là em ráng sinh con gái để làm thông gia với chị mà hôm nay lại thằng cu rồi chị ạ.
- Haha thế thì đợi đứa sau, lo gì em.
Nói xong chị Huyền chở tôi về phòng trọ, buổi tối xóm trọ đi ngủ từ rất sớm, tôi thì nằm mãi chẳng ngủ được nên 9 giờ còn lọ mọ đi dạo. Tôi đi lang thang dọc vỉa hè, thật buồn cười là tôi cứ nhìn dòng người qua lại, họ đi lướt qua tôi nhưng mà sao tôi cảm thấy mọi thứ thật vô hình. Có những lúc, bước chân tôi chợt khựng lại, tôi đứng đó, kiếm tìm một hình bóng quen thuộc…đáng tiếc là tìm hoài không thấy.
Bẵng đi một thời gian nữa, cuộc sống của tôi lúc này mới chính thức gọi là ổn hơn. 5 tháng xa nhau và bây giờ con của chúng tôi cũng đã được hơn 6 tháng trong bụng. Từ ngày đó tới giờ mẹ Quân cũng không liên lạc cho tôi nữa. Thỉnh thoảng có những lúc không kìm lòng lại được thì tôi cũng có vào nick Facebook của Quân để tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053423/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.