Nghe Quân thế, tôi chỉ biết mỉm cười hạnh phúc ôm chặt lấy anh. Tôi biết đoạn đường phía trước của chúng tôi còn rất nhiều trông gai và thử thách nhưng chỉ cần được ở bên anh, mưa giông bão táp cũng là những ngày nắng vàng rực rỡ. Ngày trước tôi cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quên anh thôi…nhưng không…phải đến lúc xa anh rồi tôi mới hiểu rõ được tôi yêu anh nhiều như thế nào.
Quân kể rằng những ngày xa tôi anh đã phải kìm nén biết nhường nào. Lúc đó anh rất hận tôi, nhưng có yêu thì mới có hận. Thực ra anh cũng chưa trở lại Việt Nam đâu, cái hôm mà cu Chin mất tích, anh có nhận được tin nhắn của tôi. Lúc đó tôi mới hỏi sao từ đầu còn lạnh lùng với tôi, anh nói để cho tôi biết cái cảm giác tôi đã từng tàn nhẫn với anh thế nào.
Đêm đó, hai đứa cứ nằm ngắm con ngủ say, Quân bảo:
- Em có biết cái cảm giác của anh khi biết mình có một đứa con là thế nào không?
- Cảm giác gì hả anh?
- Khi anh biết mình có con, anh đã khóc, khóc vì hạnh phúc và day dứt khi nghĩ đến những tháng ngày em sinh con, nuôi con một mình.
Dứt lời Quân lại nói tiếp:
- Anh đã từng rất muốn quên em. Nhưng anh lại phát hiện, nếu thực sự yêu một người, trái tim của mình sẽ không nghe theo chỉ huy nữa rồi. Anh không cố gắng làm gì cả nhưng chỉ cần nhìn thấy em, anh đã không còn thuộc về chính mình nữa.
- Em cũng vậy!
Nói rồi chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053427/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.