Sau buổi cơm tối, Lôi Chí Hào đã trở về phòng làm việc của mình, còn Lôi Kình Vũ, từ khi trở về cô đã không còn nhìn thấy anh ta nữa.
Nhược Hy đi loanh quanh trong biệt thự một lát rồi cũng định trở về phòng, nhưng quản gia nhìn thấy cô đi lên lầu liền gọi lại.
"Phu nhân!"
"Chú quản gia? Có việc gì sao ạ?"
Chú quản gia đưa cho cô một dĩa điểm tâm rồi than thở: "Lúc nãy lão gia ăn rất ít, bây giờ lại phải xử lý việc của tập đoàn cả đêm, chắc chắn sức khoẻ sẽ không chịu nổi. Phu nhân có thể giúp tôi đem điểm tâm và sữa đến phòng làm việc cho lão gia được không?"
Nhược Hy cầm lấy dĩa điểm tâm và ly sữa, vui vẻ nhận lời, sau đó đi lâu lầu.
Đến trước cửa phòng làm việc của ông ta, cô dơ tay lên định gõ cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, hình như là cãi nhau.
Bên trong vọng ra một âm thanh trầm thấp và lạnh lùng như băng ngàn năm: "Ông có còn nhớ hôm nay là ngày gì không vậy hay là ông đã quên mất rồi? Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi vậy mà ông lại vui vẻ ôm ấp cô ta trong lòng, ông không hề có một chút áy náy nào sao? Chẳng lẽ lương tâm của ông bị chó tha rồi."
Tuy cách một cánh cửa nhưng cô có thể nhận ra đây là giọng của Lôi Kình Vũ.
Thì ra hôm nay là ngày giỗ của cố phu nhân, cũng bởi vậy mà tâm trạng của anh không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869782/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.