Buổi trà chiều kết thúc, mọi người dần về hết, chỉ còn lại một mình Nhược Hy ở lại đó.
Cô vẫn đang chờ tài xế đến đón, rõ ràng đã nói là sáu giờ chiều sẽ có mắt nhưng cô chờ đã hơn mười phút cũng không thấy ai.
Nhược Hy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, mây đen kéo đến một lúc một dày hơn.
Quả nhiên, chỉ chốc sau, một cơn mưa ào ạt như trút nước đã kéo đến.
Mưa cứ rơi mù mịt, hạt ngả, hạt nghiêng khiến cô không nhìn rõ được phía trước, cô đứng dưới mái hiên cố nhìn rõ hơn nhưng dường như không nhìn thấy tài xế đến mà chỉ có những chiếc xe, những dòng người chạy lướt qua.
Mưa càng lúc càng một lớn, làm cho không khí trở nên lạnh dần, Nhược Hy quay người, định vào trong chờ thì đột nhiên có một chiếc xe chạy đến, dừng lại ở chỗ cô.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe, đó không phải là chiếc xe lúc chiều đã chở cô đi.
Đến khi người trong xe hạ kính xuống, một gương mặt điển trai xuất hiện thì cô mới hoàn hồn.
"Lên xe!"
Người trong xe là Lôi Kình Vũ, cô nhìn thấy anh ta thì liền lùi lại phía sau.
"Tại sao lại là anh?"
"Tài xế đi được nửa đường thì xe chết máy, trời lại đổ mưa to, nên ba tôi ông ấy kêu tôi đến đón cô."
Thấy cô cứ đứng mãi ở đó chần chừ không chịu lên xe anh lại bực bội lên tiếng: "Sợ tôi đến vậy à? Lên xe tôi thì cô sẽ chết hay gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869786/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.