Hắn sa sầm mặt, rõ ràng đầy vẻ phiền chán:
“Lạc thị, Thọ Khang cung từng là nơi ở của Thái hậu, ngươi thế này còn ra thể thống gì nữa?!”
Hôm qua còn là A Vinh, hôm nay đã gọi thành Lạc thị.
Ta trong phòng bật cười lạnh, liền mở cửa bước ra.
Bên ngoài, mọi người đều sững sờ.
Ta vận một thân áo vải đơn sơ, tóc không cài trâm ngọc, tay cầm một xấp kinh văn đã chép sẵn.
“Lúc Thái hoàng thái hậu băng hà, thần thiếp không có mặt bên người, trong lòng day dứt không nguôi. Hôm nay hồi cung, thần thiếp muốn dâng hương trong tẩm điện của người, chép kinh lễ Phật để tỏ lòng hiếu kính.” Giọng ta nghẹn ngào.
“Ngươi… chép kinh suốt cả đêm?”
Tiêu Vân Hoàn thoáng lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đặng Hỉ liền bước lên thưa:
“Tâu bệ hạ, phu nhân đêm qua thắp đèn không ngủ, một mực chép kinh, nói là muốn vì Thái hoàng thái hậu mà dốc chút hiếu tâm, nên mới ở lại Thọ Khang cung.”
Kỳ thực ta ngủ một mạch đến sáng, số kinh văn này vốn đã chép sẵn từ trước.
Tên tiểu t.ử này còn biết tự bịa thêm vào, xem ra cũng có chút tiền đồ.
Ta nhìn Tiêu Vân Hoàn, ánh mắt rưng lệ:
“Minh Thành, chàng không trách thiếp lỗ mãng chứ? Thiếp chỉ là nhớ nhung Thái hoàng thái hậu… Trước lúc thiếp đi, người còn dặn thiếp nhớ về sớm để kịp đón Tết Nguyên Tiêu cùng nhau, ai ngờ…”
Minh Thành là biểu tự của Tiêu Vân Hoàn, ngày trước khi ở bên nhau thân mật, ta vẫn thường gọi hắn như vậy.
Ta cố ý không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xuan-hoa/5067427/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.