Sắc mặt Lạc Xuân Hoa bên cạnh lập tức thay đổi:
“Bệ hạ, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp…”
Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới chú ý đến bộ dạng xốc xếch của nàng ta, lông mày khẽ nhíu lại:
“Hoàng hậu thất lễ, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau đưa nương nương đi thay y phục!”
Đám cung nữ xung quanh hoảng sợ, rối rít tuân lệnh.
Nhưng Lạc Xuân Hoa lại không chịu phục, vẫn cố chấp yêu cầu Tiêu Vân Hoàn trừng phạt ta.
Ta điềm nhiên lên tiếng:
“Hậu cung của bệ hạ cũng nên chỉnh đốn lại một phen. Một tiểu cung nữ mà cũng dám làm loạn, nhân chứng vật chứng đều có, còn gì để chối cãi. Thế mà hoàng hậu nương nương lại cứ khăng khăng bám lấy thần thiếp không tha, chẳng hay là đạo lý gì?”
Tiêu Vân Hoàn liếc Lạc Xuân Hoa một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn.
Nàng ta tuy xinh đẹp quyến rũ, đúng là kiểu hắn yêu thích, chỉ tiếc đầu óc quá kém.
Năm xưa Vương phủ dưới tay ta được quản lý nghiêm ngặt, như thùng sắt không kẽ hở, hạ nhân trong phủ ai nấy đều quy củ, kỷ luật nghiêm minh.
Hắn từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của ta, tự nhiên hiểu rõ mấy trò vặt vãnh của Lạc Xuân Hoa chẳng đáng gì.
“Đủ rồi!”
Khuôn mặt hắn vừa giận dữ vừa lúng túng:
“Tiện tỳ kia dám vô lễ với hoàng hậu, kéo ra ngoài đ.á.n.h c.h.ế.t! Kẻ nào tái phạm, xử phạt nghiêm khắc không tha!”
Cung nữ kia òa khóc cầu cứu Lạc Xuân Hoa.
Nhưng Tiêu Vân Hoàn chỉ liếc nàng ta cảnh cáo, nàng ta lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xuan-hoa/5067426/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.