An Nhi nghịch ngợm leo hẳn người anh, tay cô liên tục quơ lên cố ý xoa đầu anh thật mạnh. Hàn Võ Ngôn trong tư thế gần gũi này lại có chút ngượng ngùng
- An Nhi, đừng nháo nào.
- Chú Ngôn, tóc chú rối hết rồi này haha.
Võ Ngôn đen mặt liếc xéo cô. An Nhi không vì vậy mà dừng động tác hay sợ sệt. Cô tinh nghịch nháy mắt, bàn tay nhỏ dần vuốt xuống một bên mặt góc cạnh của anh
- Chú à, hôm nay chú không cạo râu sao?
- Ừm, có chút hơi lười.
- Vậy lát nữa, sau giờ cơm trưa con sẽ giúp chú.
- E rằng con cạo luôn cằm chú mất.
An Nhi bĩu môi leo xuống người anh, ngồi ngay ngắn trên sofa, cô không khuất phục lên tiếng giải bày
- Con nói chú nghe, An Nhi con đây có tận 10 cái hoa tay, mọi việc cần đến sự khéo léo đều có bàn tay này gánh vác.
- Vậy sao?
- Nhìn mặt chú không có chút tin tưởng là thế nào? Đây này, chú đếm thử đi ạ.
An Nhi xòe bàn tay ra cho anh đếm hoa tay, quả nhiên là cô có mười cái. Hàn Võ Ngôn lắc đầu buông tay cô ra
- Tin vào mấy cái này làm gì chứ, chẳng phải con vẽ tệ nhất lớp, thủ công cũng kém đến mức bị giáo viên mắng vốn, khéo là khéo chỗ nào?
- Hừ, mặc kệ chú, lát nữa con sẽ cạo râu cho chú.
An Nhi bỏ vào bếp, Hàn Võ Ngôn ngồi đó cười ngây ngốc. Được cô chăm sóc, dĩ nhiên trong lòng anh đã vô cùng hạnh phúc. Miệng mồm không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978132/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.