Quản gia Khương tiện thể mang luôn một đĩa trái cây lên phòng Hàn Võ Ngôn. Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Võ Ngôn bên trong vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ về cuộc đời của mình. Anh lắng nhẹ giọng cho mời vào. 
Quản gia Khương đẩy nhẹ cửa bước vào, đặt đĩa trái cây lên bàn. Nhìn anh như vậy, quản gia Khương cũng hiểu chút ít, ông tiến lại đặt nhẹ tay lên vai anh 
- Là đang suy nghĩ về tiểu thư ạ? 
- Ừm. 
- Thiếu gia, tôi có thể nhìn thấu tâm can của thiếu gia. Chỉ là đứa nhóc An Nhi kia vẫn còn nghịch ngợm, khó bảo... chuyện tình cảm quả thật vẫn là còn rất xa vời. 
Hàn Võ Ngôn không trả lời, anh im lặng chốc lát nhìn ra xa bầu trời. Quản gia Khương đứng đó lẳng lặng nhìn anh. Nuôi nấng anh từ nhỏ, tuy là phận tôi tớ nhưng quản gia Khương thật sự rất thương anh. Tình cảm ông dành cho Võ Ngôn tựa như một người cha già dành cho đứa con trai nhỏ của mình vậy. Hàn Võ Ngôn mấp máy nhẹ môi 
- Tình cảm này là đúng hay sai? Tôi nuôi nấng con bé như một đứa con của mình, rồi lại xảy ra tình cảm nam nữ với chính đứa con ấy. 
- Thiếu gia... đây hoàn toàn là chuyện khác nhau. Tiểu thư và thiếu gia không máu mủ, không ruột thịt, chuyện phát sinh những cảm xúc cũng là điều dễ hiểu thôi. Tiểu thư rồi sẽ hiểu cho người mà. 
- An Nhi có những suy nghĩ riêng của cô ấy, cô ấy có những hình mẫu lý tưởng cho riêng mình... tiếc rằng tôi không phải là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978131/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.