Đối địch trực diện với Phó Huân thì cũng đồng nghĩa với uổng phí toàn bộ cố gắng trước đó.
Trực giác Giang Phi cho rằng trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Phó Thâm Trạch sẽ không đột nhiên để cho mình vẫn luôn giả chết để né tránh Phó Huân, bây giờ lại đi đối địch trực diện với hắn.
“Cháu không muốn có bất kỳ xuất hiện đồng thời nào với hắn.” Giang Phi sắc mặt phức tạp nói: “Cháu đã chịu đủ cái loại dây dưa khốn kiếp không rõ đó rồi, so với hận hắn thì cháu càng muốn quên hắn đi hơn, cho dù có Tứ thúc ngài là người đứng sau giúp cho cháu thì cháu cũng chỉ muốn…chỉ muốn rời xa hắn, chỉ muốn sống cuộc sống giản đơn an ổn.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Phó Thâm Trạch lãnh đạm: “Cho nên chuyện này, cháu không muốn giúp?”
“Cháu…”
Giang Phi lâm vào tình thế khó xử, một mặt là cậu quả thực không muốn gặp Phó Huân, mặt khác chính là cảm thấy mình không có tư cách cự tuyệt Phó Thâm Trạch, Phó Thâm Trạch cứu mạng cậu, giúp cậu áo cơm không lo an cư ở chỗ này, lại đón cha mẹ cậu đoàn tụ với cậu, mà tính đến hiện giờ, hắn cũng chỉ mới nói một yêu cầu này với mình.
“Lúc trước Tứ thúc vì muốn Phó Huân tin rằng cháu đã chết, đã bày mưu tính kế giúp cháu, bây giờ Tứ thúc lại thay đổi chủ ý…” Giang Phi hít sâu một hơi, vừa không cam lòng vừa thận trọng hỏi: “Đây là vì sao? Không bằng Tứ thúc nói cho cháu, rốt cuộc Tứ thúc tính thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514920/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.