Hoàng đế gật đầu: “Ừ, sao nào?”
Nàng cúi người xuống, gác cằm lên ngực y, nhìn y cười tủm tỉm: “Thần thiếp cảm thấy năm nào cũng tổ chức cung yế chả có gì vui cả nên muốn đổi cách ăn tết đoàn viên.”
Hoàng đế liền hỏi nàng: “Đổi thế nào?”
Hạ Vân Tự nói: “Buổi trưa vẫn đến chỗ thái hậu như thường lệ, nhưng cung yến buổi tối… hoàng thượng có thể cho phép thần thiếp vắng mặt không?”
Y không khỏi bật cười: “Nàng muốn trốn trong cung nhàn rỗi, như thế là đổi cách ăn tết à?”
“Đương nhiên không phải.” Nàng ung dung lắc đầu. “Thần thiếp và Ninh Nguyên ở Vĩnh Tín Cung làm bánh trung thu, ủ rượu hoa quế đợi hoàng thượng cùng đến ngắm trăng.”
Nói xong nàng lẳng lặng cụp mắt xuống, nụ cười ngọt ngào nơi khóe mắt bất chợt có thêm vẻ thẹn thùng, giọng cũng khẽ khàng hơn: “Người một nhà ngồi lại cùng ngắm trăng mới không phụ ngày tết đoàn viên. Cung yến toàn là lễ nghi gò bó, không có gì thú vị cả.”
Y đưa tay ôm lấy bờ vai nàng. Trời thu tuy lạnh nhưng trong điện rất ấm áp, chiếc áo của nàng vẫn rất mỏng manh. Ôm như thế, bờ vai cảm nhận được độ ấm từ bàn tay y, nàng bèn cọ mặt vào ngực y. “Được không ạ?”
“Được.” Y vui vẻ đồng ý. “Vậy nàng cứ cáo bệnh xin nghỉ, hôm đó trẫm sẽ về sớm một chút, đến tìm nàng.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Hoàng thượng phải đến như đã hẹn đó. thần thiếp đợi người.”
Nói xong thì cởi giày, leo lên giường, cùng y ngủ trưa. Nàng tựa vào lòng y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513817/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.