Chương trước
Chương sau
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Những chuyện sau đó Cam Nhu cũng không còn nhớ rõ nữa, sau khi ba người Khổng Hoa Đình bắn xong, ba người đạt quân công hạng ba bốn năm lại đồng thời xông lên, huyệt nhỏ vừa mới rót đầy tinh dịch lại một lần nữa bị gậy thịt xỏ xuyên, tàn nhẫn thao làm. Khoái cảm vẫn luôn nối tiếp mà đến liên tục, nàng thậm chí không biết bản thân đã lên đỉnh bao nhiêu lần, phun ra nhiều hay ít dâm thuỷ, chỉ biết nàng đã bị khoái ý ngập trời cắn nuốt lý trí, đắm chìm trong từng nụ hôn, từng cái vuốt ve của bọn họ, bày ra tư thế dâm đãng để bọn họ thao thật lâu.

Dưới sự đâm thọc mạnh mẽ của bọn họ, có mấy lần nàng chịu đựng không nổi nữa mà ngất xỉu, ngay sau đó nàng lại tỉnh dậy khi bị bọn họ đưa lên đỉnh khoái lạc. Cuộc hoan ái giằng co thật lâu, cuối cùng ai đã ôm nàng về doanh trướng, ai giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, những chuyện sau này nàng đã không còn nhớ rõ nữa.

Thể lực cạn kiệt, nàng chịu hết nổi mà mang theo cơ thể bủn rủn chìm vào giấc ngủ say, lại không biết một lần ngủ này lại ngủ suốt cả một ngày.

Mọi người đều biết nàng mệt muốn chết rồi, cho nên tới khi mặt trời lên cao vẫn không một ai nỡ đánh thức nàng dậy. Thế nên Cam Nhu lại ngủ qua buổi trưa, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh. Một đám nam nhi thiết huyết bình thường ở trong đao quang kiếm ảnh mà cũng bình thản ung dung, giờ phút này lại bị doạ tới mức hoang mang lo sợ.

Khổng Hoa Đình, Từ Trấn Bình và Đường Nguyên Thanh đều canh giữ ở bên mép giường thấp giọng gọi nàng. Cam Nhu nghe thấy chỉ hơi nhíu mày, lật người lại ngủ tiếp.

Ba người quay đầu nhìn nhau, Khổng Hoa Đình tự trách nói: "Đều do chúng ta phóng đãng quá mức, quên mất cơ thể Nhu Nhi mảnh mai, khiến nàng mệt đến như vậy."

Từ Trấn Bình gật đầu, "Đúng vậy, sau này phải đặt ra quy định, quyết không cho phép mọi người làm loạn như vậy nữa."

"Làm loạn chính là các ngươi, đừng có mà vơ thêm cả ta." Đường Nguyên Thanh cẩn thận quan sát Cam Nhu, biết nàng chỉ vì mệt quá mà ngủ say nên cũng không còn lo lắng nữa, ngược lại đem lửa giận trút lên đầu hai người còn lại: "Ta đã không được tắm uyên ương cùng nàng, lại không có cách nào khiến nàng cầu xin ta thao nàng. Ta đói bụng nhìn các ngươi ăn no, kết quả khiến nàng mệt chết đi rồi lại biến thành 'chúng ta' làm ư?"

Lời này vừa nói ra, Từ Trấn Bình - người dắt mỹ nhân đi tắm uyên ương nhìn trời; Khổng Hoa Đình - người được mỹ nhân thiên vị lại nhìn dưới đất. Hai đại nhân vật nói một là một, nói hai là hai của đại doanh U Châu đều giống như bị câm, lúc này mới nhớ ra hình như quân sư chỉ mới vừa chạm vào người Cam Nhu một chút đã bị đổi thành người khác.

Tuy việc này chủ yếu là do cái mỏ của Đường Nguyên Thanh quá hỗn, đầu lại quá nhiều mưu mô, khó trách Nhu Nhi không muốn thân cận cùng hắn, nhưng dù sao đây cũng là quân doanh, không giống những nơi khác. Ở trên chiến trường bọn họ có thể là đồng đội vào sinh ra tử, nhưng khi vừa về tới doanh trại, kết quả lại quên mất hắn, dường như bọn họ cũng có chút không đúng.

Đã xin lỗi rồi thì thôi, bọn họ cũng không tiếp tục oán trách lẫn nhau nữa, ba người đang canh giữ ở mép giường của Cam Nhu quyết định lập ra một quy tắc mới, sau đó tìm Cố Học Lâm để hắn đến khám bệnh cho Cam Nhu. Vậy nên, Cam Nhu ngủ say cũng không hề biết bọn họ đã nói gì với nhau, khi nàng tỉnh lại, vừa cúi đầu đã nhìn thấy có một nam nhân đang vùi đầu ở giữa hai chân mình.

"Ai vậy?"

Mới vừa ngủ dậy đã thấy có một nam nhân ghé vào giữa hai chân nhìn nơi mắc cỡ của mình, Cam Nhu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Nàng khép chân lại theo bản năng, ngồi dậy muốn kéo khoảng cách ra với người nọ, nhưng cơ thể nhức mỏi khiến nàng không có cách nào ngồi dậy, Cam Nhu lập tức ngã vào một cái ôm ấm áp.

"Làm sao vậy? Nàng không thoải mái ở đâu?" Khổng Hoa Đình nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng ở trong ngực, dịu dàng trấn an cảm xúc của nàng, "Đừng sợ, Cố đại ca chính là y quan, nếu Nhu Nhi không thoải mái thì phải lập tức nói ra, hắn sẽ có biện pháp chữa khỏi cho nàng."

Vị y quan này có vẻ ngoài rất đẹp mắt, chỉ là nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cam Nhu nhích gần về phía Khổng Hoa Đình rồi nói: "Ngoại trừ hơi mệt ra thì cũng không có gì, không cần phiền y quan đại nhân đâu ạ."

"Vẫn nên kiểm tra đi, miễn cho cơ thể lưu lại di chứng." Khổng Hoa Đình vươn tay gạt tóc mai giúp nàng, vẻ mặt cực kì dịu dàng, "Ngày hôm qua là chúng ta không tốt, sau này sẽ không tái phạm nữa. Nhu Nhi phải phối hợp để y quan khám bệnh cho nàng nhé, bên tướng quân còn có không ít quân vụ cần ta tới xử lý, ta đến thăm nàng trễ một chút có được không?"

"Chính sự quan trọng, Đình ca ca không cần phải lo lắng cho ta đâu." Cam Nhu gật đầu thuận theo, chỉ nói bản thân sẽ phối hợp thật tốt. Trước khi đi, Khổng Hoa Đình hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó mới ép mình rời đi.

Bầu không khí trong doanh trướng nhất thời chìm vào sự im lặng, Cam Nhu cúi đầu không biết nên đối mặt với vị y quan này như thế nào, chỉ nghe Cố Học Lâm đột nhiên nói: "Nàng làm chuyện phòng the quá mức mà khiến thể hư khí đoản, cần phải uống thuốc để điều trị, nhưng muốn bốc đúng thuốc thì cần phải hỏi nàng một vài vấn đề."

"Đại nhân cứ hỏi tự nhiên."

Ánh mắt Cố Học Lâm chậm rãi đảo quanh người nàng, thấp giọng hỏi: "Ngày hôm qua, rốt cuộc đã có bao nhiêu nam nhân thao nàng?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.