UỲNH! Tử Linh ném rất chuẩn xác, trúng ngay
mục tiêu bàn cờ vây. Một tiếng đổ ụp xuống, cái bàn bị xoay chuyển khiến những quân cờ trên đó rơi
vung vãi trên mặt đất...
Một giây trước thảm họa...
Đám vệ sĩ tắt nhạc, Đàm Huân trợn tròn
mắt tắt ngay điệu cười cợt nhả... còn Tiêu Vũ, kẻ đang suy sụp vì sắp thua mất trắng 200 triệu thì như vớ được vàng
mà bật dậy réo lên. "HAHAHA! Họ Đàm kia, ván này không tính! Chơi lại! Tao biết rõ mánh khóe của mày rồi! Chơi lại thì đéo có chuyện
tao thua đâu!" Đàm Huân nhìn những con cờ rơi ngốn ngang trên mặt đất thì như bị bay màu, giây sau hắn ngửa cổ nhìn lên tầng 2 thấy mỗi Lục Tranh đứng sững sờ ở gần khung cửa sổ thì gào một trận trời ơi đất
hỡi... "ĐỆT BÀ NÓ! VÁN CỜ 200 TRIỆU CỦA
TAO!" "THẰNG HỌ LỤC KIA, MÀY CHẾT
CHẮC RỒI!"'
"LÔI CỔ NÓ XUỐNG ĐÂY!"
"Rõ!" Lục Tranh thấy đám vệ sĩ đang lên tận nơi bắt mình, khi anh ngoảnh sang bên cạnh thì Tử Linh đã chạy ra khỏi phòng từ lúc nào, cô ta còn đóng rầm cái cửa
lại... Lục Tranh cố gắng mở cái cửa nhưng không được, chỉ có thể bất lực ở yên đó
cho đám vệ sĩ luôn cổ xuống sân cho
Đàm Huân xử lý... "Thằng họ Lục khốn nạn chết dẫm, mày có tin ngay bây giờ tao ném mày xuống
biển làm mồi cho cá mập không hả???" Đàm Huân hai tay túm cổ áo Lục Tranh, vừa quát nạt đe dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-nghi/3348608/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.