Chiếc xe tải dừng đèn đỏ ở ngã tư thì Lục Tranh vội đi xuống. Anh sờ tay vào túi áo sơ mi lấy ra cái thẻ tín dụng màu đen, cái này... là Tử Linh nhân lúc hỗn loạn đã đưa cho anh, anh thầm nghĩ nữ hầu làm việc trong Đàm gia hào phóng ghê.
Lục Tranh bước đi lên vỉa hè trên phố đông người qua lại. Đã lâu lắm rồi anh mới có thể tự do thoải mái đi dạo chơi như thế này, mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều hiềm khích và nghi hoặc nhưng thôi tạm thời cứ tận hưởng giây phút thoải mái, tự do này vậy.
Anh vào quán cà phê gần đó mua một ly trà hoa quả mát lạnh, vừa ngồi xuống bàn uống được một ngụm thì phía sau vang lên tiếng gọi.
"A Tranh."
Lục Tranh ngoảnh lại thì bất ngờ vì thấy Đàm Yến Nhi đang nhìn anh với vẻ mặt rất là vui mừng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Anh ngẩn ngơ một hồi không biết trả lời thế nào đành gượng hỏi: "Sao cô lại ở đây..."
"Tôi vừa mới kết thúc buổi học ở trường, tiện đường vào đây mua nước thôi." Đàm Yến Nhi nói rồi tự đoán: "A Tranh, anh ra ngoài dạo chơi à."
"Ừ..."
"Tôi ngồi đây được chứ."
"Được."
Đàm Yến Nhi vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện Lục Tranh, nhân viên phục vụ mang ly cà phê lên bàn cho cô ta.
"Vậy lát nữa anh muốn đi đâu chơi?"
Lục Tranh vừa định nói thì có hai cô gái bước vào quán cà phê đi tới chỗ họ.
"Yến Nhi, anh chàng này là ai thế? Bạn trai của bà sao?"
Hai cô gái mặc dù hỏi Đàm Yến Nhi nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lục Tranh khiến anh có hơi khó xử.
"Anh ấy tên là Lục Tranh... không phải bạn trai tôi, là... là người quen của tôi." Đàm Yến Nhi nói rồi giới thiệu tên của hai cô bạn: "A Tranh, hai người này là bạn học cùng lớp với tôi..."
Cả hai bọn họ cùng mỉm cười nói với Lục Tranh: "Em chào anh ạ."
Anh lúng túng đáp lại: "Chào..."
"Yến Nhi sướng thật đấy. Có tới hai người anh trai, một anh thì lắm tiền, một anh thì đẹp trai!"
"Anh có thể cho em xin số điện thoại được không ạ?"
Đàm Yến Nhi biết rõ hai cô bạn của mình đang muốn tán tỉnh Lục Tranh, bèn ngăn cản: "Hai bà thôi đi..."
"Không phải bạn trai của bà thì có sao đâu chứ!"
"Đúng đấy!"
Lục Tranh đã từ chối khéo: "Thật ngại quá, tôi không sử dụng điện thoại."
Hai cô bạn kia không khỏi bất ngờ trước câu trả lời của anh nhưng vẫn cười hỏi: "Anh sống ở đâu ạ."
Lục Tranh bối rối nhìn Đàm Yến Nhi, cô ta nói: "Biệt thự số 7 khu đô thị EG."
"Uả? Đó là nhà của Yến Nhi mà."
"Thì tôi đã nói A Tranh là người quen..."
"Vậy hiện tại anh còn đi học hay đi làm ạ?"
"Tôi không đi học, cũng không có việc làm. Thất nghiệp."
Lục Tranh đã nói thẳng như vậy rồi, không ngờ hai cô bạn kia nghe xong lại càng hào hứng hơn.
"Không sao, anh thất nghiệp thì bọn em bao nuôi anh!"
"Khụ..."
Anh vừa uống vào ngụm trà thì câu trả lời của hai cô bạn kia khiến anh ho sặc sụa...
Đàm Yến Nhi tung ra một câu chốt hạ: "Tiếc quá, A Tranh có bạn gái rồi."
"Hả? Sao bà không nói ngay từ đầu!"
"Không sao, bọn tôi đập chậu cướp hoa!!!"
Anh thật sự hết nói nổi...
"Bạn gái của anh ấy là chị tôi - Đàm Song Nghi! Mấy bà còn muốn cướp nữa không?"
Lời vừa dứt, hai cô bạn kia rén ngang, lập tức "tắt điện" luôn...
"Haha, bọn em xin lỗi anh... Nãy giờ bọn em đùa đấy. Chúc anh một ngày tốt lành..."
Hai cô bạn gượng ngùng nói rồi đi ra quầy mua đồ uống xong bỏ chạy ra khỏi cửa mất tăm luôn.
Lục Tranh còn đang ngỡ ngàng, Đàm Yến Nhi nói: "A Tranh, xin lỗi anh nhé, hai đứa bạn của tôi nãy giờ có làm phiền anh lắm không?"
Anh khẽ cười nói: "Không sao, cũng lâu rồi tôi không nói chuyện với người khác... Cũng vui..."
"Vậy thì tốt rồi."
"Nhưng mà... đối với người khác, Song Nghi đáng sợ vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
Lục Tranh gật đầu rồi lại hỏi, có điều... giọng anh tỏ vẻ ấp úng: "Tôi... tôi và Song Nghi... trông giống một cặp đôi lắm sao?"
"Hiển nhiên rồi."
"Tại sao..."
"Song Nghi thường ngày lạnh lùng nhưng đối với anh lại rất dịu dàng. Còn anh thì lúc nào cũng nhắc đến chị ta nên trong nhà ai cũng biết... anh với chị ta đang thích nhau."
"..."
Lục Tranh nghe vậy thì trong lòng lo lắng, nếu như Đàm Lăng biết con gái của ông ta đã thích đứa con trai của kẻ thù thì liệu...
Đàm Yến Nhi liền nói: "A Tranh, anh đừng sợ. Gần đây tôi cảm giác... bố tôi rất là dễ tính. Chính Song Nghi đã nói với bố là chị ta muốn anh, vậy mà bố lại chẳng can thiệp gì..."
"Song Nghi làm đến mức đó..."
"Trên đời này có chuyện gì là chị ta không dám làm đâu!"
Lục Tranh vẫn còn nơm nớp lo sợ thì Đàm Yến Nhi đã đổi chủ đề: "Thôi không nói chuyện này nữa. A Tranh, bây giờ anh muốn đi đâu chơi?"
"Tôi... tôi muốn tới quán nét chơi game."
"Trùng hợp vậy! Tôi cũng đang định tới đó nè!"
"Vậy sao..."
"Tôi mê game lắm, thật không ngờ tôi với anh lại có chung sở thích luôn đấy!"
"Cũng lâu rồi tôi không có chơi... không biết là có bị lụt nghề không..."
Lục Tranh còn đang do dự thì Đàm Yến Nhi đứng dậy nắm lấy tay anh.
"Đi với tôi nhé, chơi game phải có đồng đội chơi cùng với vui chứ!"
"Ừ."
Lục Tranh đứng dậy đi theo những bước chân vội vã của Đàm Yến Nhi, không hiểu sao... anh thấy cảm giác này thật quen thuộc!
***
Lục Tranh cùng với Đàm Yến Nhi vào quán nét đánh điện tử suốt cả buổi chiều, kết quả vượt ngoài mong đợi!
Màn hình máy tính hiện chữ WIN màu đỏ chót.
Đàm Yến Nhi tháo tai nghe, vô cùng phấn khởi đứng dậy ôm lấy Lục Tranh.
"A Tranh, chúng ta thắng rồi! Anh chơi game giỏi thật đấy! Nhờ anh hỗ trợ nên tôi mới có thể thắng được tới trận cuối cùng!"
Lục Tranh bất ngờ khi nhận cái ôm này của Đàm Yến Nhi nhưng không cảm thấy ghét bỏ, cứ để mặc cô ta ôm như vậy.
Anh gượng cười nói: "Lúc nhỏ có mấy lần tôi trốn học đi vào quán net đánh điện tử cùng với Lục Nghiễn nên xem như cũng thành thạo..."
Đàm Yến Nhi lại càng vui hơn khi được nghe Lục Tranh kể về chuyện của anh.
"Ngoài chơi game ra thì anh có thích gì nữa không?"
"Tôi... tôi còn thích chơi lắp ghép mô hình."
"Tôi thấy dưới tầng có bán mấy bộ đồ chơi lắp ghép mô hình đấy. Tôi xuống đặt mua gửi về nhà cho anh."
"Không cần đâu..."
Lục Tranh chưa kịp nói thì Đàm Yến Nhi đã nhanh chân chạy đi rồi. Cô ta chạy xuống tầng đặt mua liền lúc đến cả chục bộ đồ chơi mô hình rồi còn chạy đi lấy phần thưởng sau khi giành chiến thắng oanh liệt trong trận game, đó là hai con gấu bông màu nâu và màu trắng rất là dễ thương, kích thước tương đối lớn đủ để làm gối ôm.
"Hôm nay cảm ơn anh nhé, A Tranh."
Đàm Yến Nhi lấy con gấu bông màu trắng và đưa cho Lục Tranh con gấu bông màu nâu. Anh nhận lấy, khóe môi mỉm cười nói: "Không có gì. Hôm nay là sinh nhật cô. Tôi chúc mừng cô nhé!"
Đàm Yến Nhi nhìn nụ cười đẹp đẽ trên bờ môi của Lục Tranh cùng với giọng nói trầm thật dễ nghe đó mà cảm thấy hôm nay chính là ngày sinh nhật vui vẻ nhất trong cuộc đời của mình!
Bỗng chốc cô ta đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, liệu rằng có phải... cô ta đã rung động với anh?
"Đàm Yến Nhi."
"Sao vậy..."
Đàm Yến Nhi lơ đãng một hồi khi nghe Lục Tranh gọi mới giật mình tỉnh táo.
Anh nói: "Không còn sớm nữa, nên về thôi."
"Ừ..."
Đàm Yến Nhi vội quay lưng bước về phía trước nhưng vì đi nhanh quá đã không chú ý, vấp vào cái ghế rồi ngã xuống!
"Á..."
"Đàm Yến Nhi!"
Lục Tranh chạy tới đỡ Đàm Yến Nhi đứng dậy, mặc dù cú ngã không đau nhưng cô ta mang giày cao gót cả ngày nên đã bị trật chân luôn rồi...
Lục Tranh thấy vết sưng nhẹ ở cổ chân phải của Đàm Yến Nhi thì đã nói: "Tôi cõng cô."
Đàm Yến Nhi lập tức từ chối, cô ta cảm thấy khó xử vì lại gây phiền phức cho anh: "T... tôi vẫn đi được..."
"Nếu chân cô cử động càng khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn thôi. Không sao đâu, cứ để tôi cõng cô một đoạn."
Nói rồi, Lục Tranh đặt hai con gấu bông vào cái túi rồi ngồi quỳ xuống đưa lưng về phía Đàm Yến Nhi. Do dự một lúc, cô ta cũng chịu vòng hai tay ôm lấy cổ anh từ phía sau, áp sát người lên lưng anh. Hai tay anh giữ vào khủy chân của cô ta rồi từ từ đứng thẳng dậy.
Lục Tranh cõng Đàm Yến Nhi bước ra khỏi quán nét, đi bộ một đoạn trên vỉa hè. Đàm Yến Nhi ở sau lưng anh lặng lẽ không nói lời nào suốt từ lúc đó đến giờ, cô ta cảm thấy ngượng ngùng vì biết rõ cơ thể anh còn có vết thương, vậy mà lại để anh phải cõng mình...
Thế nhưng...
Đàm Yến Nhi nằm tựa vào vai Lục Tranh, cô ta nhớ lại lần trước đó cũng được anh cõng như vậy, trong lòng đã trào lên cảm giác nhẹ nhõm và an tâm!
Lục Tranh bỗng cảm thấy sau lưng mình ẩm ướt nhưng anh chỉ nghĩ đó là mồ hôi... chứ anh không biết đó là dòng nước rưng rưng chảy từ khóe mắt của Đàm Yến Nhi rơi xuống thấm qua áo anh.
Bây giờ Đàm Yến Nhi đã biết rồi, không phải là cô ta đã rung động với Lục Tranh. Mà đó là cảm giác yêu mến và ngưỡng mộ anh, cô ta cũng trân trọng anh như một người anh trai, chỉ đơn giản là như vậy thôi!
***
Lục Tranh cõng Đàm Yến Nhi một đoạn đường rồi sau đó gọi xe taxi trở về biệt thự Đàm gia. Nhưng đoạn đường từ ngoài sân vào trong nhà thì vẫn là anh cõng cô ta.
Vừa vào tới nơi thì gặp ngay Đàm Huân đang trực sẵn ở cửa. Lục Tranh vừa đặt Đàm Yến Nhi xuống cho nữ hầu chăm sóc thì hắn gằn giọng hỏi: "Chuyện gì thế này? Sao mày lại đi cùng với em gái tao, với cả sao nó lại bị thương hả?"
Lục Tranh thẳng thừng nói: "Tao lười giải thích với mày!"
"Cái thằng..."
Đàm Huân nghiến răng chuẩn bị nổi giận thì Đàm Yến Nhi vội vàng nói: "Anh không được đánh A Tranh! Em không cẩn thận bị ngã nên được anh ấy cõng về thôi."
Đàm Huân đành nhịn xuống cơn giận nói với đám nữ hầu: "Mau đưa em ấy lên phòng đi!"
"Vâng ạ!"
Nữ hầu đưa Đàm Yến Nhi lên tầng, Lục Tranh cũng không ở lại nhìn mặt Đàm Huân nữa. Anh muốn lên phòng đi ngủ nhưng bị hắn gọi lại.
"Khoan đã!"
"Cái gì?"
"Đi vào ăn tối!"
"..."
Lục Tranh miễn cưỡng đi vào phòng ăn. Vẫn như mọi ngày, nữ hầu đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn.
Trên bàn ăn chỉ có Lục Tranh và Đàm Huân. Anh đã ngồi ở vị trí rất xa chỗ hắn, chưa kịp nuốt trôi miếng cơm thì hắn đã tỏ thái độ ngạo nghễ nói: "Sao mày không chạy biến luôn đi. Còn vác mặt về nhà tao làm gì!"
Anh chậm rãi ăn cơm vừa thản nhiên đáp trả: "Tiếc là bây giờ tao không có chỗ nào để đi nên chỉ đành ở lại nhà mày thôi. Với lại mày nói sẽ ban "đặc ân" lớn đối với tao thì tao đành chấp nhận thôi. Chúng mày cố gắng mà giữ lấy những lời trước đó đã nói!"
"Bây giờ mặt mày lại dày đến mức đó à?"
"Đương nhiên, để đối phó với kẻ vừa điên vừa đê tiện như mày thì mặt phải dày như vậy đấy!!!"
"Buổi chiều thì có Yến Nhi dẫn đi chơi, còn được em ấy mua cho đủ thứ... đến tối thì có Song Nghi chăm sóc. Sướng nhất mày đấy!"
Giọng hắn rõ ràng là đang giễu cợt nhưng anh không vội tức giận mà hé môi cười hỏi một câu đủ mức độ sát thương đối với hắn: "Mày ghen à?"
"CÂM MỒM!"
Hắn tức giận đập bàn phát ra tiếng rầm, vừa đúng lúc anh ăn xong bát cơm vội vàng đứng dậy. Nhưng trước khi lên phòng, anh nhìn ngó xung quanh tìm kiếm trong đám nữ hầu.
"Mày nhìn cái gì?"
"Lúc sáng, có một nữ hầu tên là Tử Linh... cô ấy đâu rồi?"
"Không có ở nhà, mày tìm Tử Linh làm gì?"
Lục Tranh lấy ra cái thẻ tín dụng màu đen đưa về phía Đàm Huân: "Cái này... giúp tao trả lại cho cô ấy."
Anh rất ngạc nhiên, lẽ nào... trong cái thẻ này gắn thiết bị định vị???
Nhưng hắn đã nói vậy thì chắc sau này sẽ cần dùng, anh không nói gì nữa cầm cái thẻ đi lên phòng ngủ.
***
Buổi tối, Lục Tranh tắm rửa qua loa rồi thay quần áo, lúc bước ra thì thấy Đàm Song Nghi đang ngồi ở bàn đợi anh. Cô mỉm cười gọi: "A Tranh."
"Song Nghi, cô về rồi."
Lục Tranh cũng cười bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Đàm Song Nghi liền hỏi: "Chiều nay anh đi chơi cùng với Yến Nhi vui không?"
Anh bẽn lẽn trả lời: "À, có... tôi vui lắm..."
"Ừm." Cô nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu anh: "Vậy những thứ này là do con bé mua cho anh à?"
Cô đang nói tới hơn chục cái túi đựng đồ chơi lắp ráp mô hình xếp chồng đống ở một góc phòng. Anh khẽ gật đầu: "Tôi với Đàm Yến Nhi chơi game thắng được giải thưởng tặng cô ta nhân ngày sinh nhật luôn. Với cả tôi cũng có quà cho cô đấy, Song Nghi."
"Quà cho tôi?"
Nói rồi, Lục Tranh đứng dậy đi tới lấy con gấu bông màu nâu ở trong túi ra đưa cho Đàm Song Nghi. Cô đoán ra được luôn: "Thứ này cũng là do thắng trận game đúng không?"
Anh ngượng ngùng trả lời: "Ừm, sao chuyện gì cô cũng biết vậy..."
"Nhưng mà món quà này dễ thương đấy, rất giống với anh!" Cô mỉm cười nhận lấy con gấu bông từ tay anh: "Cảm ơn nhé, A Tranh."
"Không có gì."
"Tôi cũng chuẩn bị quà cho anh đấy."
Nghe vậy, anh rất bất ngờ và vui mừng. Cô lấy trong túi xách ra một cái hộp nhỏ đặt về phía anh rồi mở ra. Anh thấy bên trong là một chiếc vòng tay màu bạc có hình dạng mắt xích đơn giản nhưng chất liệu không hề rẻ tiền.
Đàm Song Nghi nắm nhẹ lấy cổ tay trái của Lục Tranh sau đó đeo chiếc vòng lên cho anh.
"Anh có thích không?"
Lần đầu tiên được tặng trang sức, lại là một chiếc vòng tay, Lục Tranh cảm thấy hơi kì lạ nhưng đây là món quà của Đàm Song Nghi nên anh đã cười nói: "Tôi thích lắm, cảm ơn Song Nghi!"
Đàm Song Nghi xoa nhẹ cổ tay trái và mải ngắm chiếc vòng trên tay Lục Tranh sau đó hỏi: "Vết thương của anh sao rồi?"
"Không đau với lại cũng sắp lành rồi, lúc nãy đi tắm tôi đã cẩn thận không để vết thương dính nước."
"Dù vậy thì vẫn cần phải bôi thuốc, anh cởi áo ra đi."
Đàm Song Nghi dứt khoát nói mà không để ý đến vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt của Lục Tranh. Cô lấy ra lọ thuốc với túi băng gạc y tế, anh đành cởi bỏ chiếc áo ngủ trên người xuống. Vết thương ở vai trái và ở sườn bụng anh quấn băng vải dày, những vết sẹo đỏ rải rác trên da thịt trắng sáng của anh.
Cô đã nói: "Ngày mai anh cùng tôi tới bệnh viện nhé. Tôi đưa anh đi làm phẫu thuật xóa hết những vết sẹo này."
"Không cần đâu..."
"Sao lại không cần?"
"Đến bệnh viện... phiền phức lắm, với cả... tôi là đàn ông... cơ thể có mấy vết sẹo cũng đâu có sao. Ngược lại tôi thấy cũng ngầu mà..."
"Ngầu hả?"
"Ừm."
"Được rồi, tùy anh vậy."
Đàm Song Nghi mang găng tay y tế lên, cô tháo bỏ hết băng vải quấn trên vết thương của anh rồi cẩn thận bôi thuốc. Khi bàn tay cô vô tình sờ vào ngực anh, cơ thể anh bỗng hơi run rẩy vì căng thẳng...
Kì lạ, cơ thể mình... sao bỗng nhiên nóng vậy? Mấy lần trước cô ấy bôi thuốc cho mình... có thế này đâu???
Sau khi bôi thuốc xong, cô lại quấn một lớp băng vải mới quanh vai và ở bụng anh, thấy sắc mặt anh bỗng nhiên đỏ ửng lên, cô liền hỏi: "A Tranh. Sao anh ngây người ra vậy?"
"Không, không có gì..." Lục Tranh mãi một lúc sau mới phản ứng lại: "Song Nghi à, tôi muốn hỏi... Cô... trong lòng cô có ai chưa?"
Đàm Song Nghi không trả lời mà bật cười: "Sao anh hỏi vậy?"
"Bởi vì trước đây tôi đã nói... Tôi thích cô mà..."
"Nhưng sau đó anh cũng nói anh thích tôi nhưng tôi đâu cần phải thích lại anh đúng không?"
"Đúng là như vậy..."
Lục Tranh cảm thấy hụt hẫng khi nghe câu trả lời của Đàm Song Nghi nhưng cô nhẹ nhàng chạm tay lên khuôn mặt anh và tỏ giọng dịu dàng nói: "A Tranh, anh là đặc biệt đối với tôi đấy!"
"Tôi đặc biệt sao..."
Trong một khoảnh khắc khi Lục Tranh nhìn lên Đàm Song Nghi, đôi môi cô đang nở nụ cười thật xinh đẹp khiến anh say mê! Hai mắt anh mơ màng giống như xuất hiện ảo giác vậy. Cô nâng cằm anh lên rồi cúi đầu ghé sát mặt gần như đã chạm môi với anh thì...
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh ngáp thành tiếng...
Đàm Song Nghi dừng động tác: "Nếu anh mệt rồi thì nên đi ngủ thôi."
Lục Tranh không khỏi tiếc nuối: "Không, tôi chưa mệt."
"A Tranh, nghe lời nào."
"Được rồi, tôi đi ngủ đây..."
Anh ngoan ngoãn nằm lên giường để cô đáp chăn lên cho anh.
"Ngủ ngon nhé, A Tranh."
"Cô cũng ngủ ngon, Song Nghi..."
Ngay sau đó Lục Tranh đã ngủ thiếp đi mất, Đàm Song Nghi lặng lẽ tắt đèn rồi bước ra khỏi phòng.
Cô bước trên hành lang, khóe môi bỗng lộ ra nụ cười có phần lạnh lẽo. Cô mang theo con gấu bông màu nâu mà anh đã tặng nhưng bàn tay cô đang siết chặt cổ của nó. Lọ thuốc cô vừa bôi lên vết thương của anh, thật ra lọ thuốc đó ngoài giảm đau và chống viêm thì còn có công dụng khác...
"Tôi là đàn ông... cơ thể có mấy vết sẹo cũng đâu có sao. Ngược lại tôi thấy cũng ngầu mà..."
Không hẳn là ngầu nhưng...
A Tranh, có vẻ như mấy ngày nay anh được ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, cơ thể khỏe mạnh có chút thịt và cơ bắp nên tôi sờ rất đã tay đấy!
Mấy vết sẹo trên từng nấc da thịt của anh trông cũng quyến rũ lắm... Sau này có thêm vài vết sẹo đỏ ửng rướm máu nữa cũng không sao đâu nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]