Thanh Minh trước đó có nói, Tiên Mộ chỉ là việc tiện, không phải mục đích chính.
Đại ý là vậy, nhưng nếu tranh thủ được chỗ tốt, vậy tại sao phải ngu ngốc bỏ qua?
Hiện tại, hắn đang vẽ những đường ngoằn ngoèo khó hiểu trên bờ biển. Sóng biển lăn tăn, thi thoảng làm chờm những đường vẽ, thi thoảng lại êm dịu rút đi, để lại một phần nước đọng trên những đường rãnh hẹp ngoằn ngoèo.
“Trận Đạo của người rất tốt. Ngày đó ở trong Cửu Thủ Sơn, ngươi lợi dụng phong thủy và thiên địa đại thế phong ấn Doanh Hiểu ta đã rất ngạc nhiên. Tuy là mượn huyết tế cùng thọ nguyên, lại chỉ dựa được một hơi thiên địa cộng với việc Doanh Hiểu vô cùng suy yếu, nhưng không thể phủ nhận ngươi rất tốt.” Vấn Tử Mẫn nói.
Thanh Minh nghe vậy ngưng một nhịp nhìn nàng:
“Có một tả đá khổng lồ trên núi, phong hóa ăn mòn khiến nó tròn trịa như trăng rằm. Một hôm, thấy dưới tảng đá kia có một hòn sỏi đẹp mắt, một chú tiều không nén được tò mò tới nhặt. Thế là tảng đá mất thế, lăn đùng đùng xuống núi đè chết tham quan nổi tiếng trong vùng. Nhưng chú tiều kia cũng gặp nguy hiểm không kém, chút nữa là nát người bỏ mạng. Việc Cửu Thủ Sơn kia cũng như vậy, may mắn thôi, mà ta cũng phụ tổn rất nhiều, kém chút lật thuyền trong mương.”
Vấn Tử Mẫn nói:
“Đúng vậy. Nhưng ngươi cũng rất khó dò.”
Thanh Minh không phản bác, cười nói:
“Tỷ cũng vậy.”
“…”
Bỗng dưng bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3385394/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.