“Trong tuần này, trăng luôn tròn đồng dạng, không có dấu hiệu non đi.” Yên Hưu Lộc ngẩng đầu nhìn trời, nêu nhận xét.
“Ngươi có để ý, mây tía đặc quánh, trăng cao mây thấp, vì sao vẫn có trăng?”
“Khúc xạ?”
Thanh Minh gật đầu: “Khúc xạ và chiếu hình. Mượn nguyệt lực kéo chiều lên che đi ngọn sơn đảo. Vì vậy, sơn đảo trên bản đồ giờ chỉnh thành một mỏm đất lù lù như thế kia.”
Yên Hưu Lộc suy tư:
“Vậy chỉ cần làm nguyệt lực đứt quãng, chiều cường khi ấy rút đi, Tiên Mộ xuất thế?”
Nghe thế, Thanh Minh bày ra bộ mặt bất mãn nhìn đồ đệ, thở dài nặng nhọc:
“Triều rút đi, vậy trận pháp của ta lấy ngươi đi cấp năng lượng?”
Nghe được bất mãn, Yên Hưu Lộc nghĩ lại cũng thấy đúng. Nhưng mà hai chuyện này có chút mâu thuẫn với nhau, hắn không sao hiểu được.
Thật ra không hề mâu thuẫn, chẳng qua do hắn vẫn giữ tư duy văn minh hiện đại, vậy nên bị che mắt.
Chuyện này cũng giống như câu chuyện “Bộ quần áo của nhà vua”. Muốn khai sáng, cần một đứa trẻ không bị che bắt chỉ ra: “Nhà vua không mặc áo.”
Vấn Tử Mẫn có chút hơi vội, giục:
“Muốn đào tạo hắn cũng được, những ngày qua thư thái còn có thể lời qua lời lại, nhưng giờ nên nói trực tiếp.”
“Ài, phải biết mình kém cỏi mới nhớ được lâu dài.” Thanh Minh quay sang nhìn mỏm đất ngoài khơi.
Sóng biển dập dềnh, ngọn sơn khi chìm khi nổi.
“Muốn giấu Tiên Mộ cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3385643/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.