Nghe châm chọc, hai tai Yên Hưu Lộc đỏ phừng phừng, Hắn muốn tìm một chuyện khác đánh trống lảng, chợt nhớ về chuyện huyết hải kinh khủng ban nãy, bèn ngưng trọng hỏi.
“Sư phụ, chuyện ban nãy là thế nào. Ta lúc ấy như điên dại, hoảng sợ thì dễ lý giải, nhưng cảm giác giết tróc kia là sao.”
Nghe hỏi, Vấn Tử Mẫn nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu khinh thường. Thanh Minh biết ý nàng, bèn làm tỏ:
“Uổng cho ngươi đã kiểm nghiệm tử vong một lần, vậy mà đạo tâm yếu như vậy.”
Thanh Minh lại xoa xoa cổ tay, vệt đỏ đã dần nhạt, nhớ lại Yêu tộc vừa nãy, nói ra:
“Hắn có chút phong phạm, chỉ thử ta đồng cảnh giới, lại đối với ngươi kẻ chưa Luyện Khí không ra tay, với Dao tỷ cũng vậy, ngươi nghĩ chuyện kia là hắn cố tình nhắm vào ngươi?”
Yên Hưu Lộc nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải vậy.”
“Tất nhiên là không. Cảnh giới khác biệt quá lớn, ngươi bị chính bản năng cầu sinh dẫn dắt, lại bị khí tức hoang dã của Yêu tộc ảnh hưởng, vả lại còn có chút… sát khí.”
“Không phải chút, mà là rất nhiều sát khí, quan trọng hơn là bị chiến ý của hắn ảnh hưởng. Tuy là hướng tới tên Tiên Kiếm kia, nhưng ngươi bị liên lụy.” Vấn Tử Mẫn nói bổ sung.
Thanh Minh than thở:
“Tâm cảnh rất yếu ớt, không biết ngươi tố linh thai có qua được không. Ta nhớ ngày ấy trên Tam Thanh Sơn, ta đã giúp ngươi đặt một nền móng về nhận thức?”
Yên Hưu Lộc nghe được thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3385081/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.