Mặt trời đăng đỉnh, đầu Xuân cứ như giữa hạ, cũng may thi thoảng vẫn có vài cơn gió biển thì thào, mang theo ẩm ướt xoa dịu cái nóng.
Đang đâu, bỗng nhiên thế giới chỉ có đen và đỏ, hai sắc màu pha trộn lấy nhau dựng nên một khung cảnh rợn người.
Hắc ám giáng lâm, huyết thủy cuồn cuộn, xương trắng thành đống, đầu lâu trôi nổi.
Đại địa như một nghĩa trang, mộ táng ngàn vạn sinh linh. Hắc ám giáng lâm như một xúc tác, đem nghĩa địa quật phá. Từ đó, huyết thủy đang không ngừng từ dưới đất chui lên, chậm dài đổ ra biển.
Cổ nhân hay có ví von “muối bỏ biển”, vậy nhiêu đây liệu có nhuộm biển xanh thành biển máu?
Huyết thủy trào qua gấu quần, Yên Hưu Lộc hốt hoảng nhấc chân. Nhưng tựa như bị buộc một khối thiết sơn nặng trĩu, hắn không thể lay được một ngón. Biến đổi này quá đột ngột khiến hắn lâm vào khủng hoảng, ánh mắt sợ hãi tìm kiếm xung quanh.
Trời vẫn lừng lững, nhưng đã không còn sáng sủa, hắc sắc nhúng chàm.
Biển vẫn thênh lãng, nhưng đã không còn tươi mát, xích huyết xâm chiếm.
Sư phụ vẫn…
Sư phụ đâu?
Tỷ…
Tỷ tỷ đâu?
Cô đơn làm hắn càng lâm vào điên dại, ánh mắt thâu gọm cả thế giới này muốn lục lọi một tia thân luộc. Hắn muốn một cái nhìn bao trùm, nhưng đâu biết huyết sắc đồng dạng đang dần nhuộm đỏ chính hai mắt hắn. Hai chân hắn run run, khuôn mặt dữ tợn tựa như đồ tể lâu ngày không thấy máu.
Liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3385075/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.