Hừng đông ửng hồng, thẹn thùng khuất sau những rặng mây xa. Trời nhá nhem, hồng xám lẫn lộn, tiếng gà lanh lảnh xóm xa báo hiệu vạn vật thức dậy.
Khi trời còn tờ mờ, sương sớm chưa tan, cảm giác rét buốt cuối Xuân vẫn quanh quẩn, ấy vậy tiếng dao hàng, tiếng chài lưới, tiếng ngựa xe đã ồn ào từ lúc nào chẳng hay.
Ồn ào nhưng chậm dãi, ồn ào nhưng bình yên.
Ngược lối bình minh, một chiếc xe chất đầy cỏ khô thong dong tiến bước. Xe thồ, bánh gồ, kéo xe là một đầu trâu già đen ánh. Trâu già nhai tóp tép, gồng vai đi trong sương sớm, thi thoảng phần sau của nó bị một cái roi cỏ vụt nhẹ, phát lực là một ông lão tuổi thất thâp. Tay kia của lão cầm một hồ lô rượu, hai gò má hao gầy ửng đỏ, miệng thi thoảng khẽ ngâm nga một điệu vè cổ xưa.
"La~"
Cỏ khô xếp đống phía sau xe, cồng kềnh như một lâu các, xe cỏ đi trong nắng sớm yên bình.
Theo thời gian, trời dần sáng, trên đường đã không thiếu người ngược xuôi, đa số đều diện một thân lụa là, không phú thì quý, trái ngược hoàn toàn với vẻ nông bần của xe cỏ cũ kỹ.
Phía sau không xa, một đoàn chừng mười người, ngựa xe sang trọng chậm dãi tiến đến. Chính giữa đoàn người là một cỗ xe ngựa làm bằng gỗ tử đàn, rèm cửa dệt bằng lụa kim tằm tinh xảo, kéo nó là một giống ngựa dị chủng đầu mọc lân giác, quý hiếm lạ thường. Trong xe, một nữ tử dung mạo như hoa khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3362787/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.