Chương trước
Chương sau
Dưới gốc dừa lừng lững, ánh lửa bập bùng, hai sư đồ ngồi trên một gốc cây khô nhấm nháp canh cua biển.

Bỗng, một bóng người vô thức xuất hiện, nhặt một cái vỏ dừa khô rồi tự múc cho bình một bát canh, không do dự húp sùm sụp.

Hắn đứng ở tuổi bốn mươi, khuôn mặt trong ánh lửa nhìn ra vẻ từng trải rất nhiều. Cả người hắn chằng chịt vết thương, quần áo dễ nhận thấy được quý giá, nhưng đã rách bươm tườm.

Hắn ngồi cạnh Yên Hưu Lộc, tuy giật mình nhưng thấy Thanh Minh không động, Yên Hưu Lộc cũng ngồi yên.

“Các ngươi có thể thử, ta tuy bị thương nhưng vẫn đủ sức phòng ngự.”

“Canh có độc.” Thanh Minh nói.

“Canh không độc.” Nam tử trung niên khẳng định lại, đồng thời lại xơi một bát mới, húm sùm sụp.

Cạn một hơi, hắn như thể hồi ức rất nhiều, nói:

“Thời thế xoay vần thật nhanh. Những năm trước, thế tục hễ thấy tu sĩ là quỳ lậy sợ hãi, ngay cả Hoàng đế tiểu nhi cũng phải nịnh nót, một hai đều “Tiên trưởng trên cao”, không ngờ mới vài ngàn năm, Đông Hồng đã thế này.”

Yên Hưu Lộc run run hỏi:

“Tiền bối là người nơi khác?”

Nam tử kia lại không để ý, tiếp tục mạch kể của mình.

“Đông Hồng bị phong ấn, cũng không ngờ đã nhiều kẻ có tu vi bập bẹ như tập nói thế này. Tu luyện là rời xa hồng trần, lại không ngờ hồng trần đầy dẫy tu sĩ nửa mùa.”

“Nghe nói Đại Châu cũng đâu khác gì, Tiên đạo thịnh thế, người người đều tu luyện. Tiên nhân nhập hồng trần.” Thanh Minh lên tiếng.

Nam tử kia lên giọng, có chút lực nhưng do thương thế, vẫn hơi yếu ớt thốt lên:

“Đại Châu không phải hồng trần, nơi này mới là chỗ phàm nhân nên ở.”

Nghe vậy, Thanh Minh cười lạnh khinh thường.

“Vậy sao, vậy Tiên nhân lão gia, ngươi sa hồng trần sao lại bị đánh nửa sống thiếu chết như vậy.”

Nam tử kia có chút tức giận, nhưng vẫn múc thêm một chén canh, tự sự:

“Không ngờ sau ngừng ấy năm ta vẫn không đánh lại mấy con cóc ở phía dưới kia. Ta tự nhận không hề giậm chân.”

Yên Hưu Lộc nhạc nhiên:

“Ngươi đi qua lãnh địa yêu tộc kia?”

Nam tử trung niên húp sạch bát canh, thấy trong nồi đã cạn, thở dài nói:

“Các ngươi bất kính bổn tọa, nhưng nể tình có công, bổn tọa tha chết cho các ngươi lần này.”

Thanh Minh vuốt nhẹ khóe mắt như buồn ngủ, nói:

“Ta rất không thích ngươi.”

“Tuy bị thương, nhưng các ngươi có thể thử một lần.” Nam tử trung niên nói, chợt để ý tới Yên Hưu Lộc, hắn ồ lên ngạc nhiên.

“Ồ, không ngờ nơi quê mùa này cũng có kẻ tư chất như vậy. Ta muốn lấy một ngón tay của ngươi nghiên cứu.”

Thanh Minh nghe vậy nhíu mày.

Nam tử trung niên lại lắc đầu:

“Các ngươi may mắn, ta bị thương không muốn nhấc lên mạo hiểm, chỉ cần các ngươi không động, ta không động.”

Thanh Minh chống cằm suy tư, thấy vậy, nam tử trung niên lại nói, vẫn là lời cũ:

“Các ngươi có thể thử.”

Hắn lại khẳng định:

“Dung mạo thật các ngươi, ta đã nhớ rõ. Đây là kiểu hóa trang, chưa được coi là dịch dung chân chính. Chỉ cần động thủ không thành, lần sau gặp mặt chính là ngày chết của các ngươi.”

Yên Hưu Lộc hỏi:

“Ngươi tên gì?”

“Các ngươi không xứng, nhưng nhớ lấy, Trịnh Nhất.”

Thanh Minh khẽ cười:

“Ra là đáng ghét thật.”

Xoạt!

Lúc này, lại có một bóng đen xột xoạt bước từ bóng tối bước tới.

Một bóng ảnh mảnh khảnh đi vào vùng sáng, Vấn Tử Mẫn tới ngồi cạnh Yên Hưu Lộc. Nàng nhìn nồi canh đã hết, hình như có chút thất vọng.

“Để ta nấu thêm cho tỷ tỷ.” Yên Hưu Lộc thấy nàng chợt vui mừng.

Vấn Tử Mẫn khoát tay tỏ không cần. Nàng nhìn Yên Hưu Lộc, hỏi:

“Trước đó ước định, ngươi chưa làm trái chứ.”

Yên Hưu Lộc vội gật: “Tỷ yên tâm.”

Thanh Minh ngồi nghe liền biết hai người có gian díu, nhưng cũng biết dù cố hỏi Yên Hưu Lộc sẽ không trả lời, vậy nên không hỏi, tránh làm ra tình huống ngượng ngùng lúng túng.

“Tốt.” Vấn Tử Mẫn gật đầu, nhìn nam tử trung niên hỏi:

“Hắn là…”

“Trịnh Nhất.” Thanh Minh nói.

Vấn Tử Mẫn nghe rõ, nhưng không biểu cảm gì. Nàng khẽ hơ bàn tay gần ngọn lửa.

Thanh Minh lại nói thêm:

“Hắn từ Đại Châu tới.” Nghe vậy, nàng suy tư một chút rồi khẽ gật, tỏ đã rõ.

“Dao tỷ tỷ, không phải ngươi tới Vô Ngân Môn sao?” Thanh Minh tò mò.

“Dị tượng quá mạnh, họ đã di chuyển.”

Trịnh Nhất nghe đối thoại, lẩm bẩm.

“Vô Ngân Môn? Cũng vì Tiên mộ sao? Nhưng ngay cả ta cũng không biết vị trí cụ thể.”

“Tiên Mộ?” Yên Hưu Lộc khẽ nghi vấn, có chút phong phạm ảnh đế.

Nghe nghi hoặc, Trịnh Nhất lại không dấu, nói tỏ:

“Đã nghe rồi vậy cũng không sao, dị tượng này là bảo tàng Tiên mộ xuất thế. Hắn dùng phương pháp nghịch thiên để dấu đồ vật nghịch thiên, vậy nên khi xuất thế mới có dị tượng như vậy.”

Hắn liếc Vấn Tử Mẫn, nói tiếp:

“Ta đã nói điều ngươi tò mò, đến lượt các ngươi nói cho ta biết chuyện Vô Ngân Môn là sao? Các ngươi là đệ tử Vô Ngân Môn? Đã có người rời Đông Hồng?”

Vấn Tử Mẫn nghe vậy khẽ cau mày khó chịu.

Yên Hưu Lộc nói:

“Không phải. Còn về việc có người rời Đông Hồng thì có. Hình như công chúa Lục Nguyên nhiều năm trước được Vô Ngân Môn thu nhận đã có thể dời đi.”

Nhìn Vấn Tử Mẫn, Thanh Minh hỏi:

“Tỷ Luyện Khí rồi?”

“Ừ, không làm sao nhận ra hai người các ngươi. Ta đi loanh quanh đây, thấy ảnh lửa tìm tới, thấy ba tên vô lại định rời đi.”

Vấn Tử Mẫn cũng đánh giá Thanh Minh.

“Ngươi cũng vậy.” Nàng nhìn cần câu bằng trúc phía sau hắn, hơi lắc đầu thất vọng.

Thanh Minh biết ý nghĩ của nàng, hơi cười nhẹ trong lòng.

Tỷ tỷ ơi, Huyền Âm Thiết Trúc không phải rau cải trắng, lấy đâu may mắn mà tìm được lần nữa.

“Vịnh Tây Hồng này người tới còn đông hơn kiến cỏ, nơi này còn thưa thớt một chút. Nhìn cách ăn mặc và phong thái, kẻ bên ngoài đang dần tới khá nhiều.”

Vấn Tử Mẫn lại hỏi: “Nhìn ra ngươi chỉ tố Linh thai, chưa có pháp?”

“Chưa.”

“Chiến kỹ?”

“Biết một chút.”

Trịnh Kiểm biết ý trong đó, vẫn nói câu kia:

“Các ngươi có thể thử một chút.” Ngưng một nhịp, hắn đính chính:

“Không, các ngươi đã thử rồi.”

Hắn nhìn sang Vấn Tử Mẫn, tán thưởng nói:

“Luyện Khí xuất lực như hắt nước khỏi ly, không thể điều chỉnh, không thể thu lại. Không nghĩ một nữ tử như ngươi lại khống chế Linh khí tốt vậy ở cảnh giới Luyện Khí. Ngươi với hắn đáng để nghiên cứu.”

Hắn ngửa đầu nhìn trời đêm đỏ rực, nheo mắt tìm kiếm, nói:

“Không thấy được, tuy tu vi hao tổn nhưng thần thức vẫn còn. Với con dao thái hoa quả đó quả thực không xuyên qua được cơ thể ta.”

“Chưa biết được.” Vấn Tử Mẫn nói.

“Vậy sao không động đi.” Trịnh Nhất bình ổn hỏi.

“Vậy sao không buông lưng ta ra? Tay trái ngươi có mỏi không?” Yên Hưu Lộc cất lời ấm ức.

“Nói cho các ngươi biết, Đông Hồng ngàn năm ngu muội do phải chịu phẫn nộ từ ta. Các ngươi làm chuyện này, liệu đã nghĩ qua hậu quả.”

“…”

Yên Hưu Lộc đang sầu não vì thành con tin, không có tâm trạng để ý uy hiếp.

Thanh Minh nghe vậy thấy khá khôi hài:

“Ngươi rất tự hào?”

Vấn Tử Mẫn không nói gì, thầm nhủ một câu: “Thầy nào trò nấy, hóa ra tên kia ngu ngốc nhảy nhót như vậy là do sư phụ hắn.”

Thấy biểu hiện hai kẻ Luyện Khí ngoài ở dự liệu, Trịnh Nhất cau mày suy tư.

Liệu có phải nơi này lạc hậu, không biết được chừng ấy là đẳng cấp gì?

Ngu dân quả thật không tốt.

“Ngươi đi đi, đồng thời thả hắn, hai bên hòa bình?” Thanh Minh nói.

“Được.” Trịnh Nhất gật đầu đồng ý.

Hắn tóm lấy Yên Hưu Lộc lùi dần vào bóng tối, tới rìa vùng sáng, một chuôi dao găm xé gió từ thiên không lao thẳng xuống.

Vèo!

Chuyện này là thường tình, Trịnh Nhất không bất ngờ mà khẽ đẩy Yên Hưu Lộc về phía trước, đồng thời chìm vào bóng đêm, yên ắng biến mất.

Yên Hưu Lộc đạt tự do, hét toáng lên:

“Sư phụ, mau xem hắn có để cấm chế gì không?”

“Không có.”

Đặt mông xuống khúc gỗ, nhớ lại chuyện vừa rồi hắn lại đứng lên, ngồi tựa lưng vào gốc dừa lớn.

Lần này hắn nhớ tới già, tuyệt không ngồi quay lưng với nơi rậm rạp.

“…”

“May mắn Mẫn tỷ đến, nếu không hắn thật sẽ giết hai người chúng ta.”

“Thật ra hắn có thể giết ba người chúng ta. Người như hắn kiểu gì chẳng có thủ đoạn đáy hòm, nhưng có lẽ muốn để dành cho Tiên mộ.” Vấn Tử Mẫn đính chính.

Thanh Minh gật đầu:

“Cũng do chúng ta tỏ ra tự tin, hắn thận trọng kiêng kỵ.”

Nhìn hai gương mặt bỉ ổi, Vấn Tử Mẫn nói:

“Hai ngươi các ngươi mau bỏ đi khuôn mặt này, ta thấy không quen.”

“…”

Sau một hồi tẩy đi dịch dung, hai người trở về với bộ dạng bình thường, lại quay về ngồi đối diện Vấn Tử Mẫn đàm thoại.

“Theo ghi chép trên bản đồ, hẳn là nơi này. Chiếu theo văn tự được ghi lại trên bản đồ, hẳn là hai ngày sau.” Yên Hưu Lộc nói.

Vấn Tử Mẫn đưa một quyển sách cho hai người, nhẹ cất lời:

“Dịch dung của Doanh Nhược Tuyết, nghiên cứu qua xem.”

Thanh Minh chợt nhớ tới vấn đề đau đáu, ánh mắt sáng ngời nhìn Vấn Tử Mẫn, dò hỏi:

“Tỷ có biết cảnh giới là thế nào?”

Vấn Tử Mẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, không thấy điểm giả vờ, chợt ngạc nhiên, ngẫm một chút, bèn nói:

“Thực ra không có tứ cảnh phàm nhân, kẻ sinh ra là phàm thai nhìn thì nhiều, nhưng so ra vô cùng ít, đại đa số đã là Linh thai, tập luyện một chút, có chút công pháp có thể bồi Linh thai lớn mạnh rồi bước vào Luyện Khí. Chúng ta tố Linh thai nên đã mạnh mẽ sẵn nhưng tốn quá nhiều thời gian, những kẻ kia chỉ cần bồi Linh thai vững chắc là được, sau đó thu dưỡng linh khí thiên địa. Luyện Khí là hạn mức thấp nhất của tu sĩ.”

Nàng nói tiếp:

“Luyện Khí, luyện đến mức nào? Luyện đến khi dưới áp súc cực mạnh, linh khí hóa những hại sương li ti, khi khí của ngươi hoàn toàn biến đổi như vậy gọi Ngưng Sương. Khi này, có linh nguyên sung túc, có thể phi hành.

Ngưng tới mức nào? Khi linh khí của ngươi bắt đầu dồi dào, chảy trong cách kinh mạch liên tục gọi là Linh Khê. Linh Khê chỉ là tiểu cảnh, khi nào ngươi ngưng được đại lượng Linh khí cuồn cuộn, tâm động khí đổ, mạnh mẽ phá tan mọi thứ gọi Linh Hà. Ý động nguyên tới, mãnh liệt như sóng cuộn trường hà.“

"Linh khí ở trong thiên địa gọi linh khí, nhưng qua Linh thai luyện hóa, chứa trong cơ thể gọi linh nguyên, mà thực chất được coi là linh nguyên khi ngươi bước vào Linh Hà cảnh giới."

“Khi có Linh Hà, khi này tư chất biểu hiện ra cực kỳ cách biệt. Ngàn sông đổ biển, xem tư chất của ngươi mà xem lượng linh nguyên, xem ngươi thông được mấy nhánh Linh Hà. Lại xem ngươi làm sao tụ hà thành hải, gọi Minh Hải. Minh Hải rọi bóng âm dương, chiếu sáng sinh tử, tuổi thọ tăng vọt, đồng thời quá tình lão hóa chậm dần. Minh Hải là cảnh giới rất khác biệt, lại còn xem đạo của ngươi là gì, trước đó tố Linh thai như thế nào. Khi này, Linh thai chính thức từ thức hải rời xuống Minh Hải tắm rửa.”

"Minh Hải cảnh biến hóa rất lớn. Linh thai rời thức hải, khi này sinh ra nguyên thần, nguyên thần chấn thức hải, Linh thai chấn Minh Hải."

Thanh Minh nghe vậy chợt hỏi: "Tức là trước đó tu sĩ không hề có nguyên thần, chỉ khi bước vào Minh Hải cảnh mới tố tạo được nguyên thần."

Vấn Tử Mẫn gật: "Đại đa số là vậy."

Thanh Minh hơi suy tư. Hiện tại, từ khi tam hồn hoàn mỹ, hắn đã có nguyên thần. Lại nhớ tới lần nghi hoặc Yên Hưu Lộc bị đoạt xá hồi Đoạn Sơn Thành, hắn biết tên đệ tử này cũng có nguyên thần vô cùng cường đại.

Thấy Thanh Minh yên lặng không hỏi gì nữa, Vấn Tử Mẫn lại tiếp tục:

“Tiếp đến hầu như muốn đột phá rất khó khăn, còn tùy theo đạo và ngươi ngộ như thế nào, lại xem ngươi góp nhặt được những gì mà bồi được một thực chất giữa Minh Hải kia, gọi Nguyên Đảo. Lúc này tư chất lại hiện ra, cách nhau một phẩm nhưng lại xa nhau như trời với đất. Phẩm chất Nguyên Đảo tính xem như vậy.”

“Ngươi lại bồi được Nguyên Đảo rộng bao nhiêu, dùng gì xây nó, lại ở trên đó kiến trúc một toàn Kim Phủ. Kim Phủ vừa xây, Linh Thai sẽ vào đây sinh sống, đồng thời phẩm chất linh nguyên của ngươi biến đổi cực lớn, lại xem đạo của ngươi và tư chất của ngươi.”

“Xây Kim Phủ, lại xem như thế nào ngươi đặt một tòa hải đăng, gọi Minh Đăng. Lại xem ngươi xây được bao nhiêu tầng Minh Đăng, mỗi một tầng là mỗi một lạch trời, tới khi ngươi đạt giới hạn, thắp một ngọn Minh Đăng trên cùng, rọi sáng Minh Hải của ngươi. Minh Hải của ngươi tắm rửa trong quang mang Minh Đăng, biến đổi vọt về chất, linh nguyên đã sắp tiếp cận tiên nguyên. Đồng thời khi này Minh Đăng rọi thẳng lên Linh Giới.”

Nghe vậy, Thanh Minh nói:

“Ý tỷ là Minh Đăng như một ngọn đăng trong đêm tối, dẫn ý chí Linh Giới quán nhập cơ thể, cũng đồng thời thông báo cho nó, đợi nó chấp nhận. Đây là giả phi thăng?"

“Đúng, Minh Đăng được xem là giả phi thăng, lúc này ngươi có hai lựa chọn, một là ở lại Khứ giới tiếp tục tu luyện, như chúng ta là Thiên Phong Giới, hoặc là lên Linh Giới tu luyện.”

Yên Hưu Lộc say sưa nghe, tới đây chợt hỏi: “Có khác gì nhau.”

“Thứ nhất, linh khí Khứ giới mỏng manh đã không đáp ứng được nhu cầu, thứ hai, Minh Đang đã rọi sáng biển Minh Hải, vậy nên tu luyện đã khác. Linh Giới đã xúc tiếp với vũ trụ càn khôn, vậy nên Linh khí Linh giới có một chút trở thành Tiên Nguyên.”

“Vậy chẳng phải những kẻ sinh ra ở Linh giới, tu luyện từ khi còn là Luyện Khí, không phải rất không công bằng sao. Những kẻ ấy sợ có thể vượt cấp khiêu chiến nếu gặp những người tu luyện như chúng ta.”

“Đúng vậy.” Vấn Tử Mẫn gật đầu đồng ý, lại nói:

"Điểm xuất phát khác, tự nhiên kết quả cũng khác."

Thanh Minh lại nôn nóng, hắn vẫn có điểm băn khoăn chưa giải: “Dao tỷ mau nói tiếp.”

“Thật ra đến Minh Đăng đã rất khủng bố, không biết vượt qua bao khó khăn, lại muốn đi lên đúng thật là mò đường. Minh Đăng thắp sáng tứ phương, nhưng lại không rọi được hết vũ trụ thăm thẳm. Đến khi nào ngươi thành công đi tới nơi tối tăm, dù chỉ là một bước nhỏ, lúc ấy chính là Thần Du. Nghe cái tên cũng gợi một cảm giác tu nguyên thần, nhưng tất cả đều chuẩn bị cho lôi kiếp, gọi Độ Kiếp.”

“Hết?”

“Còn”

“Độ Kiếp mười thành chết chín, một thành nửa phế nửa thăng thiên, độ khó điên đảo. Cũng may một vị thời nguyên thủy của Quỷ tộc mở ra một cảnh giới mới, từ Minh Đăng xây một Thần Kiều, xây bằng gì xem đạo ngươi ngộ. Nguyên thần đứng trên Thần Kiều vô cùng vững chãi. Thần Kiều hậu kỳ là khi xây được Vọng Tiên Đài, đứng đó vọng tiên tăng tỷ lệ thành công khoảng ba tới năm thành, tùy đạo và tư chất. Quả thực công đức vạn thế.”

Thanh Minh bình tĩnh, chợt hỏi:

“Vậy là suốt lịch sử vẫn vậy?”

“Ừ. Thật ra có rất nhiều điểm mấu chốt nhưng khái quát là vậy, đợi ngươi tu đến tự biết.”

“Không sao, còn tu Thần Kiều là còn tốt.”

“Không bỏ được, phi thăng thời hỗn độn đã rất khó, gần như là chết, giờ còn khó hơn. Biến pháp mỗi ngày, vậy nên không thể không có Thần Kiều. Ngoài ra, nó cũng là một cảnh giới, lại đề thăng rất nhiều thực lực. Phàm nhân tu Tiên, Tiên nhân tu đạo, ngay cả tiên nhân cũng cần căn cơ, vậy nên thiếu một cảnh giới so với kẻ khác quả thực là thiếu sót rất nhiều.”

“Vậy là sư phụ đoán đúng.” Yên Hưu Lộc đã ghi lại hết những điều vừa rồi, gật gù nói.

“Đúng vậy, hóa ra tu luyện theo phép chiếu hình, thiên địa trợ thân, trong thân thể lại xây thiên địa.” Thanh Minh tán đồng.

"Ừ, đúng là vậy."

Luyện Khí, Ngưng Sương, Linh Hà, Minh Hải, Nguyên Đảo, Kim Phủ, Minh Đăng, Thần Du, Thần Kiều, Độ Kiếp.

Cửu cảnh cùng một cảnh Thần Kiều chống đỡ.

Đêm đã khuya, ba người vẫn đang trò chuyện sau lâu ngày không gặp.

“À đúng rồi, tỷ có công pháp nội thị cao siêu không?” Thanh Minh dò hỏi chờ mong.

Vấn Tử Mẫn nghiền ngẫm một chút, quả thực có.

“Có. Nhưng ngươi dùng muốn chết.”

“Tại sao?”

“Biết vậy là được.”

Đến nàng cũng phải đi tìm công pháp, tu luyện theo kiểu cũ rất nguy hiểm, không cho được. Dẫu tỷ lệ rất thấp, nhưng nàng quyết không có một hạt nước nào lọt kẽ.

“Đạo ngươi tu là gì?” Như nhớ ra gì đó, nàng bổ sung:

“Đừng nói với là là tuyệt tình đạo.”

“…”

Tuy hỏi kiểu này rất không nên nhưng Thanh Minh vẫn đáp:

“Thiên địa trợ thân, vạn vật li ti.”

“Ồ, một đạo mới. Vạn vật vô vi hay vạn vật vô vi? Vạn vật là nhỏ mức vi mô hay vạn vật không thể là vi mô? Vi mô là vạn vật? Vi mô là thiên địa?” Vấn Tử Mẫn suy tư.

“Tỷ cứ hiểu ta tu trận đạo là được.” Thanh Minh nói.

“Trận đạo chỉ là một nhánh thôi.” Nàng khẳng định, lườm Thanh Minh một cái.

“Vậy tỷ tu đạo gì?”

“Tuyệt.”

“Tuyệt tình đạo?” Yên Hưu Lộc nhảy cẫng lên.

“…”

Lúc này, đêm đã khuya, tại một chấn nhỏ đã ngủ say yên ắng, duy tại một căn nhà nhỏ bên rìa vẫn còn sáng đèn.

Trong nhà có ba bộ xác khô, đồng thời phía bếp lửa, một nam tử đang so xét một cọng tóc đen nhánh.

Hắn hơi nheo mắt, không nhìn ra được gì.

Hắn lại đưa một tay móc mắt trái của mình ra. Đôi mắt dường như thường xuyên chịu cảnh này, không hề có một tia máu bắn ra. Lôi ra từ hốc mắt, từng sợi dây thần kinh đã khô đét, loằng ngoằng bám vào con ngươi trắng phau.

Hắn cầm nhãn cầu, giật thật mạnh, khi này máu mới xuất hiện, phun ra từng tia như thùng nước thủng. Hắn cất con mắt vừa bứt vào giới chỉ, lại lôi một con mắt thanh lam ra, bận bịu nối liền những bó thần kinh với nhãn cầu này. Từng bó thần kinh liên kết với con mắt thanh lam, đồng thời từng sợi gân nổi lên trên trán hắn.

Trịnh Nhất đang gắng gượng đau đớn.

Thanh Lam nhãn cầu đang phản kháng liên kết, điều này gây cho hắn vô vạn thống khổ.

Hồi lâu, hắn thở dốc. Từng bó thần kinh đã liên kết xong, nhưng do không còn sức, con mắt kia vẫn còn rơi thõng dưới đất, mạch máu bó dây chằng chịt như sán lá gan.

Hồi lâu có lại chút lực, hắn hét hết bó thần kinh vào hốc mắt tối om, lại nhét mạnh nhãn cầu vào.

Cạch!

Dường như hốc mắt hơi nhỏ, phần xương gò trên hơi nứt ra do hắn cưỡng ép nhét vào.

Con mắt thanh lam giờ đã chằng chịt những tia máu đỏ lòm như chớp thu, tiêu cự con mắt này nhỏ xíu như đầu kim may vá.

“Thì ra là một kẻ hồn ngoài thiên ngoại.”

Trịnh Nhất cười khà khà, một ngụm nuốt chửng cọng tóc kia.

“Ta đã nhớ khí tức của ngươi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.