Dưới gốc dừa lừng lững, ánh lửa bập bùng, hai sư đồ ngồi trên một gốc cây khô nhấm nháp canh cua biển.
Bỗng, một bóng người vô thức xuất hiện, nhặt một cái vỏ dừa khô rồi tự múc cho bình một bát canh, không do dự húp sùm sụp.
Hắn đứng ở tuổi bốn mươi, khuôn mặt trong ánh lửa nhìn ra vẻ từng trải rất nhiều. Cả người hắn chằng chịt vết thương, quần áo dễ nhận thấy được quý giá, nhưng đã rách bươm tườm.
Hắn ngồi cạnh Yên Hưu Lộc, tuy giật mình nhưng thấy Thanh Minh không động, Yên Hưu Lộc cũng ngồi yên.
“Các ngươi có thể thử, ta tuy bị thương nhưng vẫn đủ sức phòng ngự.”
“Canh có độc.” Thanh Minh nói.
“Canh không độc.” Nam tử trung niên khẳng định lại, đồng thời lại xơi một bát mới, húm sùm sụp.
Cạn một hơi, hắn như thể hồi ức rất nhiều, nói:
“Thời thế xoay vần thật nhanh. Những năm trước, thế tục hễ thấy tu sĩ là quỳ lậy sợ hãi, ngay cả Hoàng đế tiểu nhi cũng phải nịnh nót, một hai đều “Tiên trưởng trên cao”, không ngờ mới vài ngàn năm, Đông Hồng đã thế này.”
Yên Hưu Lộc run run hỏi:
“Tiền bối là người nơi khác?”
Nam tử kia lại không để ý, tiếp tục mạch kể của mình.
“Đông Hồng bị phong ấn, cũng không ngờ đã nhiều kẻ có tu vi bập bẹ như tập nói thế này. Tu luyện là rời xa hồng trần, lại không ngờ hồng trần đầy dẫy tu sĩ nửa mùa.”
“Nghe nói Đại Châu cũng đâu khác gì, Tiên đạo thịnh thế, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3350889/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.