Chương trước
Chương sau
“Hai vị, đã quấy dầy.”

Người tới là một thiếu nữ trừng mười bảy mười tám, đang ở độ tuổi trổ mã bung dáng, mi thanh mục tú, giọng nói êm tai.

Phong thái nàng có chút khách khí, tuy cao hơn Thanh Minh và Yên Hưu Lộc tới nửa cái đầu, tuổi cũng lớn hơn vài ba xuân.

“Không có gì, còn phải đa tạ hai bát canh có lòng của tiểu thư.”

“Gặp nhau là có duyên, chút tấm lòng nhỏ hai vị chớ bận lòng.” Nói xong, nàng nhìn lên phía cành cây.

“Còn chưa xuống, phạt muội trong vòng năm ngày viết ra một bài thơ tả cảnh.”

Tiểu nữ hài sụ mặt, bám theo những cái dễ buông rủ từ trên cây trượt nhẹ xuống.

“Thơ thơ thơ, chỉ suốt ngày thơ. Thơ tha thơ thẩn thành thơ thối."

Vị tỷ tỷ nghe vậy lườm nàng một cái nhưng không nói gì, có lẽ do có hai người ngoài ngay tại.

Nữ hài hậm hụi đi về phía tỷ tỷ, tới khi qua hai thiếu niên, ánh mắt nàng nhìn vào gầu sách của Yên Hưu Lộc chợt lóe lên.

“Ngươi giúp ta một bài thơ đi.” Tiểu nữ lắc lắc tay thư sinh chột mắt rất tự nhiên, không vì lạ lẫm hay tướng mạo mà tỏ ra kỳ thị.

“Tiểu Như, đừng rộ!” Tỷ tỷ nàng khẽ mắng nhẹ, nhưng chỉ dừng lại ở đây, dường như cũng muốn kiểm tra hai người trước mặt.

Yên Hưu Lộc gật gật với tiểu hài nử, nheo mắt nhìn xung quanh, qua vài hơi thở xoa xoa con mắt chột, cất tiếng.

“Hạ chưa sang nắng vàng đã giục”

Nghe câu đầu, mọi người đều khẽ ngưng thở chờ đợi.

Qua vài giây, vẫn không thấy hắn cất lời tiếp.

“Hết rồi.” Yên Hưu Lộc hạ xuống bờ vai, khẽ thở ra.

“…”

“Hết rồi?” Tiểu nữ hài kinh ngạc.

“Đúng vậy, thơ của ta có một câu thôi.”

Thanh Minh cười nói: “Vậy thì hai câu đi.”

Ngước nhìn nắng nực rực quang qua vạn dặm mây tía, Thanh Minh ngâm:

“Hạ chưa sang nắng vàng đã giục

Xuân ngủ gục trên phiến mây xa.”

“…”

“Lại hết rồi?” Tiểu hài nữ lại kinh ngạc.

“Tiểu Như, thôi không làm khó công tử và tiểu đạo trưởng.” Nữ tử tỷ tỷ lên tiếng, lại chắp tay với hai người đối diện, khách khí nói:

“Quấy giầy hai vị.”

Nhìn bóng lưng thiếu nữ rắt tiểu muội rời đi, tiểu đạo sĩ cất lời.

“Ngươi khá lắm, nàng hứng thú với ngươi rồi.”

Yên Hưu Lộc lúng túng: “Đệ tử thật là không biết mấy câu sau, đương làm tự dưng cụt hứng.”

Thanh Minh đến cạn lời, hắn liếc mắt nhìn vị tiểu thư kia trở về chỗ đám người, lại ngay lập tức lên buồng xe ngựa, mỉm cười nói:

“Nàng thực hứng thú rồi. Hai câu kia muốn làm một bài tứ tuyệt lại không đúng luật, làm một bài song thất lục bát còn sai bằng trắc, cố ép còn được, nhưng e rằng bên ngoài Lạc Nam không biết kiểu thơ này.”

Yên Hưu Lộc nhìn Thanh Minh năn nỉ:

“Sư phụ, dạy con đẩy nàng.”

Thanh Minh sớm biết, nói: “Ban nãy còn gân cổ cãi?” Nhìn thư sinh chột mắt, tiểu đạo sĩ nghiêm mặt nói:

“Ngươi nếu thật sự có ý yêu thích nàng thì được, nếu kiểu trêu đùa thì thôi đi. Làm người, nếu không thật tâm chăm sóc, vậy đừng vung phấn ngắt hoa khắp nơi, ngắm nhìn là đủ.”

Yên Hưu Lộc cũng thật lòng:

“Làm quen, làm quen thôi. Đệ tử giao tiếp ứng đối rất kém.”

Thanh Minh ngồi tựa xuống một nhánh rễ cây, nói:

“Nhìn có vẻ nàng tu kiển văn sĩ hạo thiên chính khí gì đó, lại nhìn dáng đi hay động tác cũng là cao thủ đấy. Nàng có lẽ sẽ tới lần nữa."

Thanh Minh bắt đầu giảng giải:

“Cảm nhận lần đầu rất quan trọng, nếu là vài điều nhỏ nhặt, ngươi cứ đồng ý với nàng. Tiếp đến ngươi hỏi nàng một số vấn đề cá nhân nhưng không mất phép, kiểu như tên tuổi này nọ cho tiện xưng hô. Nếu cứ gọi nhau tiểu thư công tử rất xa lạ, đây là gây cảm giác thân thiết ngay từ lần đầu. Ngươi lại tìm vài lý do vu vơ buôn chuyện, kèm theo đó vài tia dò ý dò hỏi. Nhớ rằng đừng quá tọc mạch, mới quen thì nên tìm hiểu vỏ ngoài thôi, nếu không sẽ thành không biết lễ nghi, vô duyên lắm. Tiếp đó cứ bình thường đi.

Con người rất kỳ lạ, nếu tới một nơi lạ lẫm, lại gặp những người lạ lẫm rất ít khi bắt chuyện, nhưng một khi chủ động bắt chuyện rồi, các câu chuyện sẽ tự sinh ra. Giống như khi ở bữa tiệc, ngươi là một kẻ không quen biết ai, lại cô độc một chỗ, thi thoảng chỉ biết liếc nhìn vài nhóm tụ tập nói chuyện. Cách tốt nhất để hòa vào một buổi tiệc không phải cố giao du với những nhóm thân thiết kia mà là hãy tìm một người tương tự, tới mở lời và làm quen. Hai người cùng hoàn cảnh, sau khi ngươi làm quen được người kia, hai người lại tìm vài người tương tự làm quen như vậy. Nhưng ngươi sẽ thấy, dù là đều tất cả đều là mới quen, nhưng ngươi với người đầu tiên sẽ cảm thấy dễ gần hơn, có cảm giác quen biết lâu năm hơn những người còn lại.”

Yên Hưu Lộc có điều ngộ ra:

“Ý sư phụ là, chúng ta và nàng tới đây đều rất lạ lẫm. Nếu có thể kết bạn đi chung hay đồng hành rất dễ tăng trưởng?”

“Một phần là thế, nhưng phải xem ngươi có đủ năng lực để bước cùng hay không, hay là ngươi ta phi ngựa trăm dặm, ngươi vẫn cuốc bộ lẽo đẽo theo sau.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy, lại nhìn đoàn ngựa xe phía xa, cười tấm tắc:

“Câu này thâm nha, cả nghĩa đen nghĩa chuyển.”

Thanh Minh chỉnh chỉnh lại đạo cân trên đầu, nói:

“Ngươi cũng nên cẩn thận xem xét, có khi chính ngươi mới là con mồi, chính ngươi mới là kẻ nàng tiếp cận.”

“Vậy làm sao để biết được?”

“Xem xét một con người tốt xấu rất khó. Thật ra, con người vốn tốt xấu đan xen, cũng phải xem tùy thời điểm, vậy nên để đánh giá rất khó. Tỷ như ngươi ấy, ban nãy thử độc cho ta mang đầy ý tốt, nhưng ai ngờ là trả thù ngầm bên trong.”

“…”

Quả như dự liệu, một lúc sau vị tiểu thư kia lại tới, đi cùng với nàng là hai người, một nam một nữ mặt mày sáng sủa.

“Lại quấy rầy hai vị.”

Tiểu đạo sĩ cười xua: “Không sao không sao, không biết ba vị tới có việc nhờ vả?”

“Không dám, chẳng qua nghe xong hai câu thơ lúc trước, lại về loay hoay một hồi không thông, không thể làm tiếp được, mặt dày tới xin tiểu đạo trưởng và công tử bài thơ này, cũng tiện làm quen kết bạn. Họ đều là bằng hữu của ta.”

Yên Hưu Lộc nói:

“Tại hạ họ Giác tên Ngộ, còn đồng bạn họ Hư, không biết ba vị xưng hô như nào?”

“Thì ra là Giác… công tử, Hư đạo trưởng, hạnh ngộ. Ta tên Mộ Dung Hoa, đây là bằng hữu của ta, Hứa Kim Tuyền và Hải Đông Nhi.”

Hai người kia chắp tay: “Gặp qua hai vị.”

Độc nhãn thư sinh lúng lúng nói:

“Không phái giấu giếm, thú thật ba vị, bài kia là ngẫu hứng một câu, ta cũng không biết làm tiếp như thế nào.”

“Nếu công tử đã nói vậy quả thực đáng tiếc.” Mộ Dung Hoa ảm đạm khẽ nói.

Mục đích không tới, cảm xúc dễ rơi, đồng thời rất dễ rời đi, Yên Hưu Lộc dường như chưa nhận ra điều này, Thanh Minh véo nhẹ đệ tử, Giác tiên sinh đành chịu đau cười nói:

“Ta thấy ba vị không phải người ở đây, có lẽ là do dị tượng hấp dẫn?”

Ba người nhìn nhau, vị nam tử tên Hứa Kim Tuyền nói:

“Quả đúng là vậy. Không chỉ chúng ta, e rằng người tứ xứ rất nhanh tới đây tề tựu. Mây tía ngàn dặm, nơi đây còn chút thưa thớt chứ những thành trí hay yếu địa bọn ta qua đều người ngựa không đếm xuể, cường giả như mây.”

Yên Hưu Lộc tỏ vẻ suy tư: “Ra vậy, nhìn ra ba vị còn cần bổ sung nhu yếu phẩm. Đi dọc con đường này lên khoảng tám dặm có một thị trấn sầm uất, có thể tới đó bổ sung.”

Vị nữ tử còn lại tên Hải Đông Nhi cười nói:

“Nhìn ra hai người cũng là nơi khác tới, vậy mà cũng biết trấn kia. Đa tạ nhắc nhở, thực ra nhà ta ở đó, nếu đã có duyên với Mộ Dung, vậy không bằng tới nhà ta làm khách.”

Mộ Dung Hoa cũng cười:

“Nhìn hai vị cũng là người bất phàm, không bằng đừng từ chối tới làm quen đôi chút. Tuy là nhà của Hải tỷ tỷ nhưng cũng là mười năm tỷ ấy trở về, tính ra mọi người đều lạ lẫm.”

Yên Hưu Lộc ngẫm tới còn phải bố trí cho kế hoạch, định từ chối nhưng tiểu đạo sĩ lại véo hắn một cái, Giác tiên sinh lại nhịn đau cười hiền hòa:

“Vậy bọn ta cũng không khách khí nữa, đành mặt dày quấy rầy.”

“Không sao không sao.”

Thanh Minh lúc này lên tiếng, nói:

“Thế này đi, chúng ta còn có chút việc, nếu có duyên ngày mai tới trấn, nhất định tìm các vị.”

Ba người lại nhìn nhau lần nữa, Hải Đông Nhi trả lời:

“Được, tới Hải gia tìm chúng ta nói một tiếng là được.”

“Được.”

Năm người chia tay nhau, ba người kia leo lên xe ngựa rời khỏi. Nhìn đoàn người khuất lối, Yên Hưu Lộc hỏi:

“Chúng ta có việc trong người, sư phụ, đừng để nữ nhân ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm.”

Thanh Minh trầm ngâm nói:

“Tu sĩ bên ngoài tới rồi.”

“Là bọn họ?” Yên Hưu Lộc ngạc nhiên.

Thanh Minh gật đầu:

“Lúc tiểu hài Tiểu Như kia chơi đùa trên cành cây ta đã biết, nhưng lúc ấy chẳng có ai để ý cả, ngay cả khi Mộ Dung Hoa tới. Nhưng lần này có thêm hai người kia, một đôi mắt từ nhóm người phía xa nhìn chằm chằm về hướng này, so ra mạnh hơn nhạc phụ ngươi.”

Yên Hưu Lộc khó hiểu:

“Vậy sao còn đồng ý với họ, việc của chúng ta cũng gấp sát nút. E rằng tối hai hôm sau tiên mộ mở ra.”

“Tuy dự tính sai sót, xong nhìn mây tượng còn sớm hai hôm, không muộn. Ta đang thiếu công pháp nội thị cao minh, mà Hải gia có.”

“Hải gia Hải bán triều, người ta đồn Hải gia từng là hoàng tộc một tiểu quốc nhỏ. Tuy đã tan dã, không ngờ họ cũng chịu ở nơi vắng vẻ như này.” Yên Hưu Lộc nhớ lại vài tin tức có được trong trấn, khẽ lẩm bẩm.

“Về sớm thôi, bố trí chút rồi tới Hải gia thử vận may.”



Bờ biển trải dài, sóng vỗ dào dạt.

Xe ngựa đã bán trong trấn lấy tiền, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc chỉ còn xót lại túp lều nhỏ dưới một gốc dừa lớn.

Vào trong lều, Yên Hưu Lộc lấy ra vài món đồ: một tấm bản đồ da, một khỏa hắc cầu, một thanh tiểu kiếm trạm kim long. Ba thứ này đều lấy từ quan tài Doanh Hiểu.

“Quả thực không có mất.” Yên Hưu Lộc khẽ nhủ may mắn.

Thanh Minh vẫn đặt điểm nhìn ngoài biển khơi, nhẹ nói:

“Mang theo bên người mới bị cướp mất, trong trấn kia không thiếu người dò xét được. Một chút Hỗn Khí Trận nhỏ, đủ lừa gạt được vài ánh mắt, đặt đây không mất.”

Nhìn ngọn sơn đảo cách một dặm phía xa bị thủy triều nhấn chìm, Thanh Minh thở dài nghĩ về chuyện ban trưa.

“Còn đương tính lừa vài kẻ đi thăm dò trước, lại xui xẻo không được.”

“Nhưng chúng ta không có thuyền.” Yên Hưu Lộc bận bịu nhóm lửa, thuận miệng nói.

“Bơi.”

“Bơi?”

Thanh Minh thôi không nhìn nữa, quay vào hơ tay quanh ngọn lửa. Mùa Xuân đêm xuống khá lạnh.

“Ngươi có biết vì sao ngàn dặm mây tía, vậy mà đêm nào cũng có huyết nguyệt tròn vành?”

“Không biết.”

“Vì kéo chiều lên, thủy chiều lúc nào cũng giữa ở một mức nào đó. Nhìn vết tích thủy chiều xâm thực mỏm đá thì biết, nước biển đang cao hơn bao năm rất nhiều. Vậy nên không cần tốn sức, hai hôm sau chiều rút, lội nước tới sơn đảo kia là được.”

“Cũng may dị tượng trải rộng, người khác rất khó xác định vị trí cụ thể, hiện tại bọn họ chỉ có thể tìm kiếm vu vơ.”

Nghe đồ đệ suy luận như thế, Thanh Minh lại không cho là vậy.

“Đừng khinh thường tu sĩ, ngươi không thấy nơi này cũng không ít người à.”

“Nhưng họ vẫn không biết.”

“Thôi nấu cơm đi.”

Lửa đã đủ nhiệt, Yên Hưu Lộc vắt chéo ba nhánh cây, treo một cái nối bắt đầu nấu nướng. Do sống một mình nhiều năm, lại kết hợp với kiến thức hiện đại, nhất là kỹ thuật dùng gia vị rau thơm cực kỳ tinh tế, đến Thanh Minh còn phải khẳng định Yên Hưu Lộc nấu nướng rất ngon.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.