“Hai vị, đã quấy dầy.”
Người tới là một thiếu nữ trừng mười bảy mười tám, đang ở độ tuổi trổ mã bung dáng, mi thanh mục tú, giọng nói êm tai.
Phong thái nàng có chút khách khí, tuy cao hơn Thanh Minh và Yên Hưu Lộc tới nửa cái đầu, tuổi cũng lớn hơn vài ba xuân.
“Không có gì, còn phải đa tạ hai bát canh có lòng của tiểu thư.”
“Gặp nhau là có duyên, chút tấm lòng nhỏ hai vị chớ bận lòng.” Nói xong, nàng nhìn lên phía cành cây.
“Còn chưa xuống, phạt muội trong vòng năm ngày viết ra một bài thơ tả cảnh.”
Tiểu nữ hài sụ mặt, bám theo những cái dễ buông rủ từ trên cây trượt nhẹ xuống.
“Thơ thơ thơ, chỉ suốt ngày thơ. Thơ tha thơ thẩn thành thơ thối."
Vị tỷ tỷ nghe vậy lườm nàng một cái nhưng không nói gì, có lẽ do có hai người ngoài ngay tại.
Nữ hài hậm hụi đi về phía tỷ tỷ, tới khi qua hai thiếu niên, ánh mắt nàng nhìn vào gầu sách của Yên Hưu Lộc chợt lóe lên.
“Ngươi giúp ta một bài thơ đi.” Tiểu nữ lắc lắc tay thư sinh chột mắt rất tự nhiên, không vì lạ lẫm hay tướng mạo mà tỏ ra kỳ thị.
“Tiểu Như, đừng rộ!” Tỷ tỷ nàng khẽ mắng nhẹ, nhưng chỉ dừng lại ở đây, dường như cũng muốn kiểm tra hai người trước mặt.
Yên Hưu Lộc gật gật với tiểu hài nử, nheo mắt nhìn xung quanh, qua vài hơi thở xoa xoa con mắt chột, cất tiếng.
“Hạ chưa sang nắng vàng đã giục”
Nghe câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3350888/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.