Hình Dật Minh thấy cô như vậy thì cười cười, cũng để mặc cho cô đẩy mình về phòng. Lúc đến trước cửa phòng anh, Hình Dật Minh đột nhiên xoay người lại, Bạch Miên không đề phòng nên lập tức lao thẳng vào bờ ngực săn chắc của ai kia. Hình Dật Minh liền giơ tay ra đỡ lấy cô, sau đó cũng rất quy củ đỡ người đứng thẳng dậy rồi buông tay ra ngay.
“Bạch Miên còn nhỏ nhưng rất giỏi, rất cố gắng. Lại có thể tự lo cho cuộc sống của bản thân. Nhưng Bạch Miên cũng phải để ý tới sức khỏe nữa. Sau này nếu tôi còn thấy em thức khuya vẽ tranh, tôi sẽ không im lặng như hôm nay nữa đâu. Còn bây giờ, ngoan. Về phòng ngủ đi. Được chứ?”
Bạch Miên vẫn còn đứng rất gần Hình Dật Minh, mùi hương nam tính trên người anh từ nãy tới giờ vẫn luôn thoang thoảng quanh cánh mũi cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh cứ lởn vởn trên đỉnh đầu làm con tim cô đơn trống trải của Bạch Miên cứ rung rinh không thôi. Cô lùi lại một bước, gật gật đầu rồi phóng thẳng về phòng. Tới ngẩng mặt lên để nhìn người ta cô còn không dám nữa là…
Hình Dật Minh nhìn theo cô nhóc kia, khe khẽ thở dài một tiếng rồi mới đi vào phòng mình.
Bạch Miên về phòng rồi thì liền trằn trọc. Cô vẫn còn nhớ rõ ràng nỗi đau mà tên tra nam kia để lại cho mình. Đó là tình yêu tuổi học trò, cũng là mối tình đầu của cô, hắn tên Lâm Phi Vũ.
Thời học cấp ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414518/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.