Sau khi Mộ Viễn đi rồi, Hình Dật Minh mới quay sang hỏi Bạch Miên.
“Mọi thứ ổn cả chứ? Nếu có chỗ nào không thoải mái em cứ bảo tôi.”
Bạch Miên nghe vậy thì lắc đầu liên tục: “Là tôi phiền anh rồi. Chỗ ở rất tốt, phòng vẽ tranh…cũng rất tốt. Thực sự cảm ơn anh, Hình ca.”
Hình Dật Minh mỉm cười, lại đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của Bạch Miên.
“Không cần khách sáo đâu. Em thích là được.”
Bạch Miên nhìn nụ cười đầy nuông chiều kia, lại nghe đến câu cuối của anh cùng hành động xoa tóc cô, trái tim đã cảm động từ trước của Bạch Miên bỗng run lên một cái. Cô bất giác đưa tay lên xoa nhẹ nơi trái tim đang đập lệch nhịp của mình. Lại nghe Hình Dật Minh trầm trầm giọng hỏi một câu.
“Ngày mai…em sẽ đi làm với vị họa sĩ kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Làm cả ngày?”
“Ừm, có lẽ sẽ làm đến 7,8 giờ tối.”
Bạch Miên vừa dứt lời, liền nghe tiếng thở dài nhè nhẹ mà Hình Dật Minh cố đè nén xuống. Lúc này cô lại nhớ tới mấy lời buổi trưa Mộ Viễn nói với mình…Ừm…cho nên cái thở dài này…có giống như cô đang nghĩ không? Chưa kịp để Bạch Miên tự ngồi phân tích tiếng thở dài của Hình Dật Minh, anh đã lại lên tiếng.
“Bạch Miên, mai em làm ở đâu? Nếu tiện đường, tôi có thể đưa em đi làm.”
Bạch Miên vội xua tay: “Không cần đâu. Tôi đã làm phiền anh nhiều rồi. Xưởng vẽ của anh Hạ gần trường đại học của tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414517/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.