- Chuyện ở lúc chiến tranh là chuyện ở lúc chiến tranh, sau trận chiến là chuyện của sau trận chiến.
Dương Kiên quay đầu nhin Đại Tự Tại:
- Trẫm sẽ nghĩ ra một biện pháp giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta không tin lời hứa suông.
Hắn cũng đứng dậy, đi tới bờ sông:
- Càng là nguyện vọng đẹp đẽ, thì càng hư vô phiêu miểu. Bệ hạ cảm thấy ngài có thể dựa theo biện pháp của ta chiếu cố dân chúng, bởi vì hiện tại bệ hạ hy vọng hơn mười vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta phục vụ cho bệ hạ. Dù bệ hạ có tu vị cao tới đâu, cũng không có khả năng dùng sức một mình giết hết phản nghịch. Chiến lực của Hắc Kỳ Quân như thế nào, mọi người đều biết…Hiện tại bệ hạ cần ta, cho nên mới nói những lời lẽ xinh đẹp như vậy.
- Nhưng về sau thì sao?
Phương Giải nhìn về tướng sĩ Hắc Kỳ Quân:
- Trong tay ta có mấy chục vạn tướng sĩ, có sáu đạo giang sơn, có trăm triệu dân chúng, chỉ dựa vào một buổi nói chuyện này với bệ hạ liền giao ra hết? Đợi ngày sau bệ hạ bình thiên hạ, tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta sẽ được đãi ngộ như thế nào? Ta sẽ được đãi ngộ gì? Con của bệ hạ…Thái Tông Hoàng Đế là người khoan dung độ lượng, nhưng cuối cùng vẫn giáng chức Lý Khiếu tới vùng Tây Bắc cằn cỗi thủ biên cương đó sao?
- Lúc ta thi vào Diễn Võ Viện, mọi người đều nói ta là Lý Khiếu thứ hai của Đại Tùy.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570628/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.