Chừng nửa canh giờ sau, Phương Giải mới thản nhiên đi tới.
Hai binh lính của Hắc Kỳ Quân đặt một chiếc bàn thấp ở trước mặt Dương Kiên, sau đó đặt một cái ghế cho Phương Giải. Phương Giải lau dầu mỡ ở khóe miệng vào quần áo, hướng Dương Kiên chắp tay nói:
- Bái kiến bệ hạ!
Dương Kiên dường như không để ý tới kiểu tùy ý của Phương Giải, cười hỏi:
- Ngươi xác định trẫm chính là trẫm?
Lời này khó đọc, ý trong đó cũng phức tạp.
- Không xác định!
Phương Giải lắc đầu, ngồi xuống ghế, nói:
- Nếu ngồi đối diện với ta là Thắng Đồ, ta cũng chào hỏi như vậy. Thân là vua một nước, luôn cần chút mặt mũi.
Dương Kiên khẽ nhướn mày, ngăn sự tức giận trong lòng:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tuổi trẻ tài cao, làm người trầm ổn lão luyện, chẳng lẽ ngươi là giả? Bằng không sao lại lỗ mãng như vậy?
Phương Giải rất nghiêm túc hỏi lại:
- Bệ hạ hiểu cái gì là thật, cái gì là giả không?
Dương Kiên chỉ vào bản thân:
- Lời của trẫm đáng tin, cho nên đều là thật. Trừ cái đó ra, bất kỳ chuyện gì cũng có thể hoài nghi là giả.
Phương Giải lắc đầu, rút một tấm lụa từ trong ngực đặt lên chiếc bàn:
- Ta lại nghĩ, nếu tuyên cáo vật này với thiên hạ, còn khiến người ta tin tưởng hơn lời bệ hạ nói.
Dương Kiên nhìn thoáng qua tấm lụa, trong mắt lập tức hiện lên sát ý.
- Trẫm đã biết ngươi âm thầm mang con bé ra khỏi Trường An từ lâu, nhưng sở dĩ làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570627/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.