Trương Dịch Dương đột nhiên cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa. Lúc nam tử áo trắng này lên núi, ông ta thực sự sợ hãi. Bởi vì ông ta nhớ tới sư phụ của mình. Vị đạo sĩ tự coi mình là người phong độ nhất thiên hạ kia, chỉ nhìn thấy một người có phong độ hơn mình, đạo tâm liền bị phá. Kỳ thực con người chính là đáng thương như vậy. Tu vị của sư phụ ông ta dù không tính là cao nhất trong giang hồ, nhưng đạp chân một cái cũng đủ để cho giang hồ run rẩy.
Nhưng người như vậy, lại bị phá hủy một cách đơn giản, thậm chí là vớ vẩn.
Cho nên ông ta sợ, ông ta sợ những thứ mình vất vả mới có được này, sẽ bị người ta phá hủy một cách dễ dàng cũng như vớ vẩn.
Nhưng hiện tại ông ta không sợ, bởi vì ông ta phát hiện người vốn đáng sợ ngồi đối diện với mình này, đã hoàn toàn thoát ly khỏi khái niệm nhân loại. Trương Dịch Dương hiểu lý do của nó. Lúc một người đạt tới một độ cao tuyệt đỉnh, mục tiêu liền trở nên hư vô mờ ảo.
Ông ta nghe nói qua rất nhiều ví dụ như vậy. Có giang hồ hào khách vì muốn vô địch thiên hạ mà chạy tới Bắc Cương trèo lên ngọn núi cao nhất thiên hạ. Lúc trèo tới đỉnh núi, liền kêu gào một tiếng ‘Ta là đệ nhất’ liền khí tuyệt bỏ mình. Có người chạy tới biển rộng tìm tiên sơn khắp nơi, muốn thoát ly khỏi vũ đạo tiến vào tiên đạo, cuối cùng thi cốt lạc mất ở nơi nào. Có người tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570459/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.