Hàng long mi khẽ run lên rồi mắt hồ mở tròn nhìn về phía trần điện. Vầng trán tinh mịn ấy đã lấm tấm mồ hôi tay cũng chẳng biết từ khi nào đã siết chặt lấy tấm chăn lụa.
Thì ra...chỉ là mơ. Chỉ là giấc mộng mị mà thôi.
"Boongg" m thanh phát ra dường như là của cái thau đồng mà tiểu nữ tỳ vừa đến làm rơi. Nàng ta thấy nàng tỉnh dậy rất vui mừng vừa hét toáng lên vừa chạy ào đến cạnh bên giường.
"Nương nương, người tỉnh rồi? Người đâu mau báo cho bệ hạ biết."
Vân Nhiên nhìn người này có chút quen thuộc dường như là tiểu tỳ theo hầu trong đại hôn của nàng. Nhìn cách cô nương này cư xử vẫn còn rất hồn nhiên tươi trẻ ít nhất không phải là người xấu, vậy thì nàng có thể cạy nhờ.
"Nơi này...là đâu? Là Ninh quốc hay là Yến quốc?" Vân Nhiên nhìn tiểu cô nương bên cạnh yếu ớt khẽ hỏi. Nói được vài lời mới nhận ra cánh môi mình đã khô từ bao giờ cố họng cũng có chút đau rát.
"Đây là Hoa Như cung Yến quốc. Bệ hạ biết phụng thể người chưa bình phục lại nặng nỗi thương tâm với quê nhà nên vài tháng nữa mới hồi kinh."
Hoa Như cung? Đây là Hoa Như cung thật ư..? Ngày trước đại hôn nàng có từng đến đây tìm lại ký ức thuở nhỏ khi còn ở cạnh mẫu thân. Lúc ấy Hoa Như cung này hoang tàn lạnh lẽo từ trần điện đến cửa số cạnh gốc hải đường lớn đều đã phủ lớp bụi dày mạng nhện giăng kín khắp.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3732229/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.