Một năm sau.
Kể từ sau hôm ấy nàng chẳng còn làm loạn cũng chẳng còn sức để gào thét với đám người trong hoàng cung ấy nữa. Người ta nói nàng đã hiểu được rằng bản thân giờ đây chỉ có thể dựa vào ân sủng của hoàng đế mới có thể bình an sống tiếp. Nhưng chỉ có nàng hiểu được rằng từ cái ngày tuyết trắng nhuộm cả Thiên thành sau khi đọc bức thư mà Sở Tuân để lại nàng đã thật sự chết tâm rồi.
Nếu nàng là hắn nàng chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Thiên thời địa lợi nhân hoà là cơ hội ngàn năm có một khi
Tát Lệ Thiết dẫn đầu đại quân kéo đến Thiên Thành. Nhưng trong ván cờ quyền mưu này nàng thà bản thân là người chết chứ không phải là hắn.
Dạo trước nàng có gặp lại Tần Khanh, lần này gặp lại hắn thật đã khác đi nhiều. Tướng mạo mạo y phục tựa hồ vẫn vậy nhưng nhìn sâu vào đôi mắt kẻ đó nàng đã thấy được ánh sáng của lương tri. Hắn ngỏ lời muốn đưa đóá
Đoạn Trường thảo mà bấy lâu nay vẫn còn cất trong hộp ngọc mang đến Bắc cương. Hắn nói rằng từ chỗ Mặc Diệp có nguồn tin cho biết Sở Tuân vẫn còn sống chỉ là thương tích quá nặng nề.
Nếu thật sự mang được loại thảo ấy đến nơi đó biết đâu chừng sẽ cứu được mạng y. Và cũng cứu cả trái tim lạnh của nàng.
Nghe nói trước đây Tần Khanh là bạn tâm giao của Lý Tư, vì chuyện này mà hai người họ đã tranh cãi một trận lớn ở điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3732230/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.