Chuyến hồi kinh trong ngày hôm đó cứ thế bị hoãn. Đã ba canh giờ sau mà Vân Nhiên vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Cơ thể gầy yếu thấm đẫm mồ hôi nhễ nhại mặt cho da thịt lạnh lẽo tê tái.
Hàng chân mài khẽ nhíu đôi môi tái nhợt ấp úng khẽ nói, bàn tay nhỏ lại siết chặt chiếc chăn bông trong sợ hãi.
"Mẫu thân, Nhiên nhi nhớ người con rất nhớ người...mẫu.."
Trong lúc hôn mê thì ra người nàng ấy gọi chính là Hy quý nhân vị mẫu thân đã qua đời từ lâu của nàng.
Sở Tuân dường như hiểu rõ Vân Nhiên lại gặp phải cơn ác mộng khi xưa. Hắn ôn nhu chấm từng giọt mồ hôi trên vầng trán tinh mịn kia. Đôi mắt phượng lạnh nhạt kia chẳng biết khi nào như chứa cả biển tình đong đầy ướt át. Lòng lại như lửa đốt lo lắng khôn nguôi, trầm mặc ngồi cạnh nàng không rời nửa bước.
Y và nàng lớn lên từ nhỏ nhưng trước giờ chưa từng thấy lần nào hàn độc bộc phát lại nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm thì hàn độc trong người nàng ấy đã được chữa trị từ bảy năm về trước không thể còn đến ngày hôm nay. Điều này cũng thật khó hiểu vì khi ấy đoá Đoạn Trường thảo cùng viên đan dược là do chính tay Bạch thái y điều chế không thể có sai sót.
Sở Tuân nhớ rõ năm đó trong những tế phẩm từ Ninh cống nạp đến có một đoá Đoạn Trường thảo. Loài hoa ấy hiếm có bậc nhất thế gian. 500 năm mới nở một lần và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420906/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.