Ở một gian phòng nhỏ của đông viện nơi Hình Ty phủ, Lạc Anh ngồi một mình trong căn phòng mập mờ ánh đèn dầu giữa đêm thâu.
Đôi tay gầy vô thức nhấc vò rượu mà rót mãi vào chiếc cốc sứ được chạm khắc tinh sảo. Dòng rượu tràn dần dần mà y chẳng hay biết. Đôi mắt phượng u buồn trầm ngâm nhìn vào khoản lặng phía xa.
"Tách...tách..."
Nước mắt bất giác rơi xuống, từng giọt từng giọt như chất chứa tất cả bi ai của mối tình si mà y đã ôm ấp bấy lâu nay.
Vân Nhiên chính là mối tình đâu của hắn, là bạch nguyệt quang duy nhất trong lòng hắn cũng là người mà hắn dành hết thảy sự yêu thương ân cần chỉ mong có thể che chở cho nàng nữa đời còn lại.
Nhưng Lạc Anh biết rõ Sở Tuân cũng mãi mãi chính là ánh trăng sáng trong lòng nàng ấy mà chẳng ai thay thế được. Nàng ấy nguyện dùng mạng của mình để cứu sống hắn, nhưng y thì sao?
Y dùng cả thời niên thiếu ôm ấp trong tim hình bóng của vị cô nương ấy. Lại dùng bảy năm cận kề ngày ngày chăm lo cho sức khỏe của nàng. Tất cả những việc mà y đã làm có thể đốn ngã tim của biết bao nhi nữ nhưng chỉ có Vân Nhiên mãi mãi chẳng rung động trước tấm chân tình kia.
Nếu so với Sở Tuân thì y vốn chỉ là vị bằng hữu không hơn không kém vậy.
Lạc Anh như điên dại chẳng còn vẻ ôn nhu lãnh đạm như hằng ngày, y nâng vò rượu lên uống đến cạn đáy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420905/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.