Chẳng mấy chốc năm ngày đã trôi qua mà vẫn chưa tìm được thuốc giải. Sức người giờ đã trở nên cạt kiệt suy yếu.
Sở Tuân mấy ngày qua cũng chẳng thể chợp mắt, y loay hoay từ việc chăm sóc người bệnh cho đến giám sát lương thảo. Quan lại Minh Thành dường như đã nhiễm bệnh gần hết. Nội bộ hành chính tê liệt chỉ một mình y gần như ôm hết đống công việc đã cao như núi vào người. Cơ thể Sở Tuân cho dù cường tráng đến mấy nhưng ở ngay trung tâm của trận đại dịch cũng không khỏi suy nhược vài phần.
Một sớm nọ khi vầng dương vừa ló dạng, Sở Tuân cùng một vài tướng sĩ trong quân doanh đã chuẩn bị chút cháo loãng đưa đến cho các bệnh nhân bên trong Hình Ty phủ.
Giữa làn tuyết trắng lạnh giá bỗng từ xa lại xuất hiện thân ảnh của một vị nữ nhân đang thúc ngựa tiến đến. Hắn lúc này cũng vừa đã nhận ra cô ấy là ai.
Từ trên ngựa Vân Nhiên phóng xuống để bông tuyết trắng còn vướng trên là tóc đen huyền óng ánh kia. Làn da trắng nỏn nà tựa như làn tuyết ấy, đôi môi son đỏ thắm khiến nàng hệt như vị tiên tử thanh khiết giữa tiết trời đông lạnh lẽo cô liêu.
Vân Nhiên đưa đôi mắt hồ ly kia nhìn Sở Tuân chỉ biết cười nhẹ. Nụ cười ấy như tia nắng vàng sưởi ấm trái tim băng giá làm hắn xao xuyến lạ thường.Nhưng rồi cũng lơ đi giả vờ như không thấy. Đến cuối cùng lại lướt qua nhau để mùi hương kia phản phất trong luồng suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420904/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.