Editor: SoleilNguyen
Trăng trắng từ đêm nay
Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn
Chương 7: Cuộc cứu giúp không hẹn trước
======***======
Bên ngoài sàn nhảy là một chuỗi ghế sofa hình bán nguyệt, hai bên trái phải đều có hai quầy bar hẹp, các bartender đứng sau quầy, thành thạo và phong độ phục vụ khách từng ly rượu óng ả hoặc tươi mát.
Đi vòng qua cầu thang kính được xây dựng thành đường hầm thời gian, bước đến một trong các ghế sofa, nơi một vài người đàn ông trẻ tuổi đang trò chuyện, vừa thấy Mạnh Nguyệt Lam bước tới, một người trong số đó giơ tay chào hỏi: "Chị Tiểu Chiêu, nói chuyện thế nào rồi?"
Mạnh Nguyệt Lam có một cái tên thân mật là Mạnh Chiêu Đệ, mang theo kỳ vọng của Mạnh Tông Huy về người con trai kế thừa, cuối cùng cũng đạt được như ý nguyện, nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú không được coi trọng.
Cô ngồi xuống ghế, ngay lập tức có quản lý phục vụ rượu riêng mang đến thức uống yêu thích của cô, Mạnh Nguyệt Lam cầm ly lên uống một ngụm, ánh mắt sắc bén quét một vòng, lạnh lùng nói: "Chỉ là một tên vô dụng."
"Chị đừng nóng vội, chúng ta còn nhiều cách, nếu cậu ấm nhà họ Kim không đồng ý, thì bố hắn cũng chưa chắc đã nghĩ như vậy." Trong số những người trẻ này đa phần là những công tử tiêu sài phung phí có liên quan đến nhà họ Mạnh, thường xuyên qua lại trong vòng, người giới thiệu cho Mạnh Nguyệt Lam chính là con trai của một công ty khai khoáng màu, Chu Nguyên Phong, và thực ra Chu Nguyên Phong cũng là một trong số những bạn bè của Mạnh Thần Hãn, nhưng Mạnh Nguyệt Lam không hề bận tâm mà mượn tạm.
"Ồ?" Đôi mắt quyến rũ của Mạnh Nguyệt Lam hơi nhướng lên, cười như không cười nhìn Chu Nguyên Phong, ánh nhìn của người đẹp không những không chứa đựng tình cảm mà còn có sức ép không thể bị lừa dối, Chu Nguyên Phong không dám chậm trễ: "Lợi ích của chị Tiểu Chiêu tôi không thể nhận không, tôi cam đoan, trong vòng một tuần chắc chắn sẽ giúp chị gặp được ông già nhà họ Kim."
Mạnh Nguyệt Lam cười mà không nói gì, cô hơi ngả người về phía sau, lưng dựa sâu vào ghế, những bọt khí trong ly theo cử động nhẹ nhàng của cổ tay cô mà chầm chậm xoay tròn, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh muôn sắc, càng làm nổi bật đầu ngón tay thon dài trắng muốt của cô. Sau một lúc im lặng, đôi môi đỏ hé mở: "Ba ngày."
Chu Nguyên Phong khựng lại một chút, biểu cảm hơi khó xử, Mạnh Nguyệt Lam không vội vã, từ từ nói: "Gần đây tôi đã mua một con ngựa thuần chủng Hannover, chuồng ngựa ở câu lạc bộ có hơi nhỏ, không có chỗ đặt."
Còn chưa dứt lời, hai mắt Chu Nguyên Phong lập tức sáng lên: "Thật trùng hợp, tôi có chỗ, chị Tiểu Chiêu yên tâm, ba ngày không vấn đề gì!"
Chậm rãi đặt ly rượu trở lại bàn, Mạnh Nguyệt Lam mỉm cười dịu dàng: "Vậy thì chờ tin tốt từ tiểu Chu tổng nhé."
Chu Nguyên Phong còn xa mới đạt được quyền lực trong ngành khai thác khoáng sản, Mạnh Nguyệt Lam gọi hắn là tiểu Chu tổng đã là một lời khen, Chu Nguyên Phong nào dám cam đoan, lập tức cười gượng nói: "Cảm ơn lời chúc của chị, chúng ta sẽ gặp lại sau ba ngày."
Khi Mạnh Nguyệt Lam đứng dậy, quản lý phục vụ rượu liền gọi người hầu đem áo khoác tới cho cô, quản lý tự mình đưa cô ra cửa, cung kính nói: "Cô Mạnh, xe đã đợi sẵn ở cửa, cần tài xế của chúng tôi giúp cô xe lái không?"
"Không cần." Mạnh Nguyệt Lam lạnh nhạt đáp, cô nâng tay xem giờ, đã là 12 giờ rưỡi đêm, tài xế Mạnh gia chắc hẳn đã đợi sẵn, mặc dù Mạnh Tông Huy không thể nói là nuông chiều cô con gái lớn này, nhưng chỉ cần có tiệc tùng nào đó đều sẽ sắp xếp tài xế riêng để đưa đón, sự quan tâm của người cha vẫn rất chu đáo.
Dù hợp tác không mấy thuận lợi, nhưng rượu thì uống không ít, bước ra ngoài bị cơn gió lạnh ban đêm thổi qua làm cho có chút say, Mạnh Nguyệt Lam cúi đầu xoa xoa giữa trán, chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thoải mái, nhưng không ngờ lại va vào một lồng ngực cao gầy.
"Xin lỗi." Giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền đến, người đó lịch sự lùi lại một bước, nhường khoảng cách cho cô.
Cửa lớn của quán bar MAX tuy được thiết kế tỉ mỉ thành một cái cổng nhỏ độc đáo, nhưng Mạnh Nguyệt Lam cảm thấy cô không lớn đến mức có thể chắn ngang cái cổng đủ cho bốn năm người đi song song, hơn nữa cái ôm va phải không mềm mại cũng không vạm vỡ, xương quai xanh nhô lên có thể cảm nhận được qua lớp áo của cô.
Chỉ là lơ đãng vài giây thôi, sao lại có người say rượu không biết tốt xấu như vậy. Mạnh Nguyệt Lam bực bội ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự không hài lòng rõ ràng: "Nếu mắt không dùng được, sao không hiến cho người cần."
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lại chạm phải một đôi mắt phượng trong trẻo mà lãnh đạm, đôi mắt nhỏ hẹp với nếp gấp sắc nét trên mí mắt mỏng, đuôi mắt cong lên như một dấu chấm hoàn hảo trong bản vẽ, vẽ ra nỗi buồn quyến rũ vô tận, nhưng chưa kịp chìm đắm, cuối cùng đôi mắt đen dưới mí mắt lại tôn lên sự lạnh lẽo như băng như tuyết, ánh lên sự lạnh lùng khiến người ta tuyệt vọng.
Dù cho có say đến đâu, Mạnh Nguyệt Lam cũng không thể không nhận ra chủ nhân của đôi mắt này.
"Khụ," Mạnh Nguyệt Lam quay đầu giả vờ ho, đôi má hơi đỏ không thể che giấu sự ngượng ngùng, ánh mắt liếc qua một lúc, khi ngẩng đầu lên đã khôi phục lại nụ cười hoàn hảo: "Gặp được bác sĩ Quan ở đây đúng thật là bất ngờ."
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Quan Tịch Bạch mỉm cười đứng đó một cách tự nhiên, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt đã được anh hoàn hảo che giấu: "Không có gì bất ngờ, tôi đến để chữa mắt."
"Ha." Mạnh Nguyệt Lam cười ngắn gọn, thầm trợn trắng trước cách hành xử trả thù này của đối phương, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề bị rò rỉ: "Well, Enjoy yourself~"
Quan Tịch Bạch không nói gì, khẽ kéo khóe môi, lách qua cô hai bước rồi sải bước đi thẳng vào bên trong.
Dáng vẻ tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc theo khi anh lướt qua, ánh sáng trong sảnh hơi tối, làm cho khuôn mặt bên trái của anh khi vội vã lướt qua có chút nhợt nhạt, có lẽ Mạnh Nguyệt Lam đã lo lắng quá, nhưng trong thời điểm này trước cửa quán bar, có mấy ai trong số những người đàn ông và phụ nữ say rượu có sắc mặt dễ nhìn?
Nhưng thật hiếm thấy khi anh mặc âu phục, chiếc áo vest được cắt may khéo léo làm nổi bật bờ vai thẳng, chiếc áo sơ mi bên dưới thấp thoáng để lộ vòng eo thon gọn, hai tấc chừa lại nơi cổ tay làm nổi bật chiếc cúc áo kiểu Pháp tinh tế, bàn tay dài mảnh mai rũ bên cạnh, có thể tưởng tượng đôi tay này sẽ vững vàng và khéo léo thế nào trên bàn phẫu thuật.
Ah, thật là, đúng là rượu làm lú lẫn, nhìn cái gì mà nhìn, tay đẹp thì liên quan gì đến cô.
"Về nhà, về nhà thôi." Mạnh Nguyệt Lam vỗ nhẹ vào gương mặt đang nóng lên, tự nhủ phải tỉnh táo lại.
*****
Trong quán bar, Chu Nguyên Phong ngồi nghiêng ở ghế sofa, đàn em bên cạnh thấy tâm trạng hắn không tốt, liền ra hiệu cho quản lý rượu, quản lý lập tức hiểu ý, đưa những cô gái đang ngồi cùng rời đi.
"Phong ca, vẫn đang lo nghĩ về chuyện của Mạnh tiểu thư sao? Vị trên lầu kia, anh tính xử lý thế nào?" Tên đàn em cẩn thận hỏi.
Ánh mắt lén liếc về phía phòng trên tầng hai, sắc mặt Chu Nguyên Phong lạnh lùng: "Không cho tiểu ca chút thể diện, tối nay cũng đừng hòng có sắc mặt tốt, gọi lão ngũ đến một chuyến."
"Ha, cần gì đến ngũ ca phải ra tay, tiểu đệ có thể thay anh xử lý." Tên đàn em cười tươi thay hắn rót một ly rượu khác, hướng về phía quầy bar liếc nhìn: "Phong ca, xin anh bớt giận, tối nay quán của chúng ta có không ít 'cừu non' đâu, anh cứ tận hưởng đi, đừng phá hỏng tâm trạng."
Chu Nguyên Phong liếc mắt sắc như dao về phía đó, đúng là đã thấy ở quầy bar có một cậu nhóc trẻ mặc sơ mi trắng đang ngồi, cậu ta quay lưng về phía mọi người, chiếc áo sơ mi trắng bằng cotton thuần khiết giữa không gian đầy rượu và ánh đèn lại tạo cảm giác trong sáng lạc lõng, thỉnh thoảng cậu ta lại nghiêng mặt, lộ ra vẻ đẹp mắt ngọc mày ngài, là kiểu ngoại hình mà người trong giới thích.
"Cừu non" là chỉ những cậu nhóc trông ngây thơ chưa trải sự đời như vậy.
"Không thấy cậu ta rõ ràng đang đợi người sao?" Chu Nguyên Phong lạnh lùng cười, thấy cậu nhóc ngồi đó một hồi lâu, ly Long Island Iced Tea trước mặt chỉ nhấp vài ngụm, gần như không nhúc nhích, mà ánh mắt liên tục dõi theo hướng cửa, mỗi khi có ai đi qua đều hưng phấn ngẩng đầu, rồi lại thất vọng hạ thấp.
Cậu nhóc như này, dễ "cưng chiều" nhất.
Tên đàn em vừa nghe liền nhìn theo, không khỏi bật cười: "Đợi ai chứ, có thể đợi được người đẹp hơn cả anh sao......"
Chưa nói hết câu thì những người khác bên cạnh đã ồn ào hò hét: "A, đến rồi đến rồi."
Quán bar MAX vào giữa đêm lúc 0 giờ sẽ có khoảng 30 phút biểu diễn violon, đây là đặc trưng riêng của quán, để hòa hợp không khí, trước và sau buổi biểu diễn cũng sẽ phát một đoạn nhạc giao hưởng, lúc này một người đàn ông bước vào khi nhạc giao hưởng gần kết thúc, trang phục thanh lịch phù hợp khiến anh hòa quyện với những âm thanh cao quý, hoàn toàn đối lập với với những nam nữ ăn mặc lòe loẹt trong sàn nhảy.
Người đến có dáng người cực kỳ cao ráo, khí chất thanh cao tự nhiên và vẻ mặt lãnh đạm khiến anh như có một loại khí trường không gần gũi, anh đứng lại một chút để nhìn xung quanh, cậu nhóc trẻ tuổi đứng trước quầy bar hồi nãy đã vui mừng đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, ngay khi ánh mắt khóa chặt, người đàn ông chỉ nhíu mày, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng, bước nhanh về phía cậu nhóc.
"Trời ơi, đúng là thần tiên giáng trần," những người bên cạnh không khỏi thì thầm: "Đẹp trai thế này, quá đáng quá đi." Tên đàn em vừa nãy còn nịnh nọt Chu Nguyên Phong giờ đây nụ cười cứng lại trên mặt, phải nén một hồi mới lẩm bẩm: "Đúng là mẹ nó có thật."
Nhưng ánh mắt Chu Nguyên Phong nhìn về phía người đàn ông đột nhiên sâu thẳm, bỗng nhiên cười lạnh, nhấc ly rượu bên cạnh rồi đi về phía quầy bar.
Quan Tịch Bạch từ khi trở về nước vẫn luôn bận rộn với công việc y tế không ngừng nghỉ, trong khi đó, anh biết rất ít về công việc nội bộ của Năm Châu, đặc biệt là trong những năm gần đây khi Quan Tùy Viễn đảm nhận vị trí giám đốc tập đoàn và bắt đầu dần nắm quyền. Anh gần như có ý định tránh xa sự liên quan đến công việc của công ty. Nhưng mọi chuyện không thể như ý muốn, chẳng hạn như hôm nay, anh lại buộc phải đi cùng Quan Chấn Hoa gặp gỡ một số đại diện của những ông lớn trong ngành y ở Trung Quốc, về danh nghĩa chỉ là cùng tham gia một bữa tiệc giao thoa ngành nghề, nhưng thực chất lại muốn nhân cơ hội này để thiết lập quan hệ, nhằm khai thác từ một số nhà cung cấp lớn của Mayol.
Tại bữa tiệc, việc chúc rượu là không thể tránh khỏi, Quan Tịch Bạch từ trước đến nay không uống rượu, nhưng cũng phải một chén lại một chén uống vào, dù sau khi bữa tiệc kết thúc đã nôn ra mấy lần, giờ đây dạ dày vẫn âm ỉ đau đớn, không ngừng co thắt như bị cát sắt ma sát, không lúc nào yên.
Lại còn nhận được điện thoại từ đồng nghiệp ở khoa nội trú, bệnh nhân mà trước khi anh nghỉ phép đã do trưởng khoa Bàng phụ trách không hài lòng với kế hoạch điều trị mà tự ý bỏ trốn khỏi bệnh viện, bệnh viện phải cầu xin anh đi thuyết phục bệnh nhân ấy, yêu cầu anh phải dùng mọi cách để đưa người quay về.
Nếu không vì chuyện này, Quan Tịch Bạch ít nhất có thể về nhà uống vài viên thuốc dạ dày nghỉ ngơi chút ít, chứ không phải đứng ở nơi nhảy nhót ánh sáng laser chói mắt làm anh chóng mặt thế này.
Khi thấy anh bước đến, cậu trai trẻ đã lo lắng đứng dậy, biểu cảm có vẻ căng thẳng: "Bác sĩ Quan, sao anh lại đến đây?"
Giọng điệu như biết trước câu trả lời nhưng thực chất lại mang theo sự vui mừng, nhưng Quan Tịch Bạch lại hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt quét qua ly Long Island Iced Tea còn một nửa trên quầy bar, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, giọng nói lạnh lùng: "Giai đoạn hai hóa trị của cậu mới chỉ thực hiện điều trị lần đầu tiên, nếu muốn công sức trước đây tiêu tan, thì cứ tiếp tục uống hết ly rượu này đi."