Editor: SoleilNguyen
Trăng trắng từ đêm nay
Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn
Chương 8: Đêm thu như lửa
======***======
Cậu trai trẻ nghe vậy cảm thấy bối rối, cúi đầu xuống: "Xin lỗi...... Xin lỗi bác sĩ Quan, em muốn anh quay lại, em không muốn để người khác điều trị cho em."
Nghe xong, Quan Tịch Bạch hơi ngẩn ra, bệnh nhân trước mặt lại muốn dùng cách này để ép bệnh viện cho anh sớm quay lại làm việc?
"Về kinh nghiệm, trưởng khoa Bàng mới là chuyên gia về ung thư tuyến tụy, anh ấy có thể cung cấp cho cậu liệu trình chuyên nghiệp nhất." Sắc mặt lạnh lùng của Quan Tịch Bạch cuối cùng cũng có chút dịu lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Lý Ngang, cậu còn trẻ, đừng tùy tiện đánh đổi mạng sống của mình."
"Nhưng mà......" Cậu nhóc thấp hơn Quan Tịch Bạch nửa cái đầu, khi hơi ngẩng mặt lên ánh mắt lại chất chứa sự khẩn thiết: "Em chỉ muốn anh làm bác sĩ điều trị chính cho em, em không muốn ai khác......"
"Bác sĩ Quan, em nghe mọi người nói...... Nói anh......" Có lẽ do men rượu thúc đẩy, hoặc có lẽ là vì sự dịu dàng nhất thời của người đối diện khiến cậu nhóc có được dũng khí để tiếp tục nói, cậu hơi tiến một bước về phía Quan Tịch Bạch, giọng nói có chút không thể kiềm chế: "Bác sĩ Quan, em, em thích anh, em không biết liệu anh có...... có......"
Những lời thốt ra vừa gần gũi vừa chứa đầy sự lệ thuộc, hiển nhiên đã vượt quá giới hạn, nhưng lời lẽ lấp lửng lại rõ ràng và dễ hiểu, Quan Tịch Bạch nhíu mày, môi mỏng bỗng dưng căng cứng, sự dịu dàng và an ủi vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt anh dán chặt lên người cậu nhóc không còn vẻ ôn hòa như trước, thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo mang tính chất chuyên nghiệp. Ánh nhìn khẩn thiết của cậu nhóc dần dần lạnh lại trong ánh mắt lãnh đạm như tuyết, cậu lúng túng lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã xuống ghế cao, lẩm bẩm: "Em hiểu rồi...... Em hiểu rồi......" "Thì ra chỉ là em tự đa tình." Cậu nhóc che mặt, toàn thân tràn đầy sự bất lực.
"Ôi, đây chẳng phải là Đại công tử nhà họ Quan sao? Hôm nay cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy?" Giọng nói vui vẻ cợt nhả từ bên cạnh vang lên, Quan Tịch Bạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ rơi vào người Chu Nguyên Phong đang bước tới, đánh giá từ đầu đến chân một lượt rồi lại lạnh nhạt quay đi, rõ ràng không hề quan tâm.
"......" Chu Nguyên Phong như nuốt phải con ruồi, bước chân lúng túng khựng lại giữa chừng.
"Tôi không cảm thấy mình có gì đáng để cậu thích, nếu trong quá trình điều trị với tư cách là bác sĩ tôi khiến cậu có hiểu lầm nào đó, thì tôi xin lỗi về điều này." Quan Tịch Bạch nhẹ nhàng rũ mắt, biểu cảm bình tĩnh nhìn về phía cậu trai trẻ trước mặt, cậu nhóc này trước đây không ngại tình trạng kiệt sức trong quá trình hóa trị, đã giúp anh đẩy người nhà bệnh nhân xông vào gây rối, Quan Tịch Bạch từ đáy lòng rất biết ơn và hy vọng có thể giúp đỡ cậu.
Nhưng trách nhiệm không liên quan đến tình yêu, anh không thể vì trách nhiệm mà lừa dối một người đã có ơn với mình, đặc biệt là khi người đó trông có vẻ nghiêm túc. Không khó để nhận ra Quan Tịch Bạch đã cố gắng tỏ ra hòa nhã nhất có thể để cho cậu biết anh không giúp được, nhưng đối với một người bị từ chối tình yêu, dù là lời lẽ nhẹ nhàng đến đâu cũng giống như công cụ tra tấn vậy.
Cậu nhóc cúi đầu, vẻ vui mừng trước đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chút tuyệt vọng.
"Quan Đại công tử nói đúng, trời đất rộng lớn, đâu thiếu cỏ thơm, cậu em à." Chu Nguyên Phong lại tiến thêm một bước gần hơn, từ quầy bar lấy ra một cái ly, rót dần rượu Black Ace từ chai vào, tay đẩy nhẹ, ly thủy tinh chứa rượu lắc lư, trượt tới trước mặt cậu nhóc: "Anh mời em uống rượu, không biết em có hứng thú làm quen không?"
Quán bar MAX luôn miễn phí cho phái nữ cũng áp dụng đặc quyền này cho các "bé con", hành động của Chu Nguyên Phong tuy không quá trắng trợn, nhưng ánh mắt lả lơi của vị công tử này rõ ràng không dễ đối phó. Cậu trai trẻ ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn vương nước mắt, trắng bệch và có chút luống cuống.
"Nếu mắt không dùng được, sao không hiến cho người cần." Quan Tịch Bạch nhạt nhẽo lên tiếng: "Cậu ấy không thể uống rượu."
"......" Chu Nguyên Phong bị chẹn lời không ít, phản bác định nói lại không bật ra được câu nào. "Lý Ngang, cậu nên về đi." Quan Tịch Bạch lại nhấn mạnh một lần nữa. Lúc này, cậu trai trẻ rõ ràng đã bị dọa, không dám từ chối Chu Nguyên Phong ngay trước mặt, cũng không dám ngang nhiên quay đầu bỏ đi, chỉ có thể đứng đó run rẩy, vẻ mặt tội nghiệp không biết phải làm sao.
Chu Nguyên Phong thấy vậy, mạnh tay đặt chai rượu xuống bàn gỗ hồ đào, tạo ra âm thanh nặng nề, cậu trai trẻ bên cạnh như bị kinh sợ mà ngẩn ra, vội vàng nhìn sang, Chu Nguyên Phong cong khóe môi, nở một nụ cười thật xảo quyệt: "Rượu này do bổn công tử tốt bụng mang tới, chưa từng có ai dám từ chối, người anh em, cậu cho anh một chút mặt mũi được không?"
"Tôi, tôi bị bệnh......" Cậu nhóc sắp khóc không thành tiếng: "Tôi thật sự không thể uống rượu, xin lỗi......"
"Hửm? Tôi không nhìn nhầm chứ?" Chu Nguyên Phong gõ gõ vào nửa cốc Long Island Iced Tea trước mặt cậu nhóc: "Một người đêm khuya đến đây để mua say, giờ lại nói không thể uống rượu, nhìn thế nào cũng thấy cậu không tôn trọng anh cả."
Quan Tịch Bạch đã rời xa thương trường, anh không biết Chu Nguyên Phong là ai, nhưng cũng rõ ràng nhận thấy người này không phải là dạng vừa. Trong quán bar, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, không xa chỗ này có một số người đang nhìn chằm chằm, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn, nếu Lý Ngang rơi vào tay họ, hậu quả sẽ ra sao thì chẳng cần hình dung.
Cậu nhóc run rẩy cầm lấy ly rượu, mi mắt run rẩy, trông như sắp khóc đến nơi.
Một bàn tay thon dài, trắng nhợt đưa ra, lấy ly rượu từ tay cậu nhóc, nhẹ nhàng nâng đáy ly lên, cổ ngẩng nhẹ, từ từ uống sạch rượu trong ly, đặt lại ly thủy tinh, Quan Tịch Bạch bình thản vẫy tay về phía quầy bar: "Chi phí tối nay của vị tiên sinh này do tôi thanh toán."
Nói rồi, ngón tay trắng mịn đưa ra một thẻ đen bóng vàng, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn, anh đã uống rượu của Chu Nguyên Phong, còn thanh toán hoá đơn của hắn, khiến cho kẻ vừa rồi còn tự mãn trêu chọc người khác bỗng chốc biến thành trò cười không chút dễ chịu.
Mặt Chu Nguyên Phong tức thì sầm xuống, Quan Tịch Bạch này đang đối xử với hắn như đối với một cừu non, chẳng khác nào đạp thẳng mặt hắn xuống đất để cọ xát.
"Anh!" Chu Nguyên Phong tức giận, không kiềm chế được mà châm chọc: "Không ngờ bác sĩ Quan vừa mới bị đình chỉ vì sự cố y tế, vậy mà vẫn có khả năng tiêu tiền lớn như vậy, phúc lợi của bác sĩ nhân dân không tệ nhỉ?"
Trong khi nói, Quan Tịch Bạch đã kéo cậu nhóc ra sau lưng, nhận lại thẻ từ tay người phục vụ, bình thản bỏ vào túi, ánh mắt dài hẹp không hề mang theo chút cảm xúc nào nhìn về phía Chu Nguyên Phong đang nổi điên: "Kiếm được không nhiều, nhưng để bố thí thì vẫn dư dả."
"Hừ," Chu Nguyên Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía bóng dáng hai người đang rời đi mà châm chọc: "Quan Đại công tử quả thật có bản lĩnh, nhưng lát nữa đừng có khóc lóc mà quay lại cầu xin tôi nhé."
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Quan Tịch Bạch cao lớn, bước đi vững vàng, dường như không thấy một chút bất thường nào, nếu không tính đến việc anh âm thầm giữ tay bên hông. Cậu trai trẻ theo sau có vẻ hốt hoảng như thể vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, cậu nhanh vài bước để bắt kịp, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Quan, anh vẫn ổn chứ, người vừa rồi hình như có quan hệ với ông chủ của quán bar này, rượu đó liệu có bỏ thuốc không? Anh có thấy không khỏe ở đâu không?"
Buổi tiệc tối uống nhiều rượu, Quan Tịch Bạch đi taxi đến, lúc này nhân viên đứng ở cửa đã tiến lại hỏi có cần giúp gọi xe không, Quan Tịch Bạch gật đầu đồng ý, toàn bộ sức lực của anh đều dùng để chống đỡ cơn đau dữ dội bất ngờ trong dạ dày, hoàn toàn không còn tâm trí để lo việc gọi xe cho Lý Ngang nữa.
Là người hiếm khi lui tới chốn ăn chơi, Quan Tịch Bạch đã tính sai một bước, anh đã đánh giá thấp thủ đoạn của các công tử ăn chơi tại đây, chai rượu đó rõ ràng đã bị làm giả, nếu chỉ là rượu bình thường, thì dạ dày của anh cũng không đau đến vậy. Cơn đau liên tục trong dạ dày sau bữa tiệc hiện giờ giống như nuốt phải một quả bóng sắt có gai, mỗi lần co thắt đều như kim châm vào, cùng với đó là cảm giác tanh nồng trào lên từ thực quản.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là cơn đau dữ dội kích thích dạ dày, mà là cảm giác nóng bức kỳ lạ bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, từ vùng bụng dưới theo mạch máu như nhánh cây chạy lên, từ cột sống yếu ớt như diều gặp gió, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, nhanh chóng tấn công vào não bộ.
Taxi nhanh chóng đến nơi, Quan Tịch Bạch mặt mày ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch đến xanh xao, nhưng trên má lại lờ mờ hiện lên một chút hồng nghi vấn, anh gần như mạnh mẽ nhét cậu thanh niên vào ghế sau xe, sau khi báo vị trí bệnh viện cho tài xế liền mạnh mẽ đóng cửa xe lại, không để ý đến tiếng gọi của Lý Ngang, quay người rời khỏi quán bar.
*****
Tại trung tâm thành phố Hải Thành, những tòa nhà chọc trời và các công trình cổ điển xen lẫn với nhiều ngôi nhà kiểu Âu có lịch sử trăm năm, Quan Tịch Bạch nghiến chặt hàm răng bước nhanh, không lâu sau đã rẽ vào một con hẻm gần quán bar.
Cảm giác bỏng rát quá mức đã nhanh chóng lan toả khắp cơ thể, nhiệt độ tụ lại khiến dạ dày ngày càng lạnh lẽo, đôi chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, Quan Tịch Bạch loạng choạng vài bước đụng vào tường, lấy sức đỡ cơ thể, đốt ngón tay thon dài gầy guộc run rẩy co lại, dùng sức ấn vào dạ dày, hành động này khiến cơn đau càng dữ dội hơn, anh bỗng nhiên cúi xuống, trong họng phát ra những cơn ho dữ dội, cảm giác buồn nôn mãnh liệt, nhưng nôn khan hồi lâu mà vẫn không nôn ra được gì.
"Cố nôn cũng vô ích, thứ mà Chu Nguyên Phong dùng là loại lấy từ mạng đen, hòa tan nhanh và rất dễ hấp thụ, cho dù bây giờ anh lập tức đi rửa dạ dày, cũng chưa chắc đã làm sạch được." Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe của một cô gái vang lên, ánh sáng từ đầu hẻm bị bóng dáng thanh tao bước tới che khuất.
Quan Tịch Bạch không tỏ vẻ bất ngờ khi thấy Mạnh Duyệt Lam quay trở lại, anh khó khăn gượng dậy chống tay vào tường, hơi nghiêng đầu qua, giọng nói sau khi ho có chút khàn khàn, nhưng rất trầm: "Cô thì rõ ràng quá nhỉ...... Tại sao...... Lúc nãy lại không ngăn cản?"
Rõ ràng, cô có lẽ đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng lại chọn cách đứng bên ngoài quan sát. Nghe vậy, Mạnh Nguyệt Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi khói, điếu thuốc mỏng manh giữa các ngón tay sáng tối, cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi có việc nhờ vả người khác, tự nhiên không thể làm hỏng hứng thú của người ta."
"Vậy tại sao...... Bây giờ lại xuất hiện ở đây?" Quan Tịch Bạch nheo mắt lại, ánh mắt hẹp dài có chút lạnh lùng.
Nghe vậy, Mạnh Nguyệt Lam ngược lại có phần không hiểu mà nhíu mày, cô lắc lư eo nhẹ nhàng đi lại gần anh, bóng dáng trong ánh sáng phản quang lấp lánh quyến rũ, cô nhẹ nhàng giơ tay, móng tay đỏ thắm nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ướt đẫm trên trán anh, hơi thở ấm áp gần bên tai, mang theo chút ngây ngất của rượu: "Mỹ nhân đã trúng chiêu, nếu tôi không tới nhặt xác thì chẳng phải quá thiệt thòi sao? Hửm?"
Như những chiếc lông tơ mềm mại, khẽ gãi gãi lòng anh.
Sự đụng chạm từ đầu ngón tay của cô như lửa bén vào gió, không thể ngăn cản mà bùng cháy, Quan Tịch Bạch lạnh lùng quay đầu đi, ánh mắt không che giấu sự chán ghét: "Không ngờ cô Mạnh cũng thích làm những chuyện không đứng đắn như vậy."
"Tôi ấy mà, vốn là người thô thiển." Mạnh Nguyệt Lam không hề tức giận, vô cùng thú vị ngắm nhìn gương mặt ngày càng hồng hào của anh, chỉ cảm thấy như khối ngọc thượng hạng, sáng trong mịn màng, da mỏng gần như có thể nứt ra. Đôi lông mày xinh đẹp của cô nhuốm lên vài phần vui vẻ, ngón tay trượt dọc theo sống mũi thẳng tắp của anh, cố tình dừng lại trên đôi môi hồng hào do thuốc tạo nên, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương nhỏ bị anh cắn mạnh, giọng điệu cố ý chậm lại uyển chuyển mà quyến rũ: "Chỉ đặc biệt nhiệt tình với việc thưởng thức vẻ đẹp của người khác."
Thân hình cô áp sát tựa như một đóa hoa anh túc nở rộ, không khí trong một bước đã cháy bùng lên mùi hương khao khát. Quan Tịch Bạch gắng sức nghiêng đầu tránh những ngón tay không yên của cô, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng gần như không thể suy nghĩ, anh mạnh mẽ đập lưng vào tường gạch lạnh lẽo, cơn đau sau lưng cuối cùng đã kích thích não bộ, khiến anh có thể đáp lại cuộc hội thoại: "Tiếc là tôi...... Không có hứng thú với cô Mạnh."
Đầu ngón tay đỏ tươi của Mạnh Duyệt Lam lướt nhẹ, giữ lấy chiếc cằm hơi nhếch lên của anh, Mạnh Nguyệt Lam cười đầy ác ý: "Tôi khuyên bác sĩ Quan nên có chút hứng thú với tôi thì hơn, nếu không, nếu anh nhất quyết đứng đây chịu trận, biết đâu sẽ có thêm vài kẻ thô thiển khác đến thưởng thức anh đấy."
Nụ cười ác ý đó như một thanh kiếm đâm xuyên qua màn sương hỗn loạn trong đầu anh, đem lại chút tỉnh táo, Quan Tịch Bạch chợt nhận ra, cô theo dõi anh không phải để "nhặt xác", mà chỉ để giúp anh thoát thân. Cái vẻ mặt tà ác của cô chỉ đơn giản là đang vui vẻ mỉa mai anh mà thôi.
Đôi mắt phượng dài hẹp khẽ cụp xuống, Quan Tịch Bạch bất giác tỏ ra hơi chán nản, ánh mắt rũ xuống.