🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: SoleilNguyen

Trăng trắng từ đêm nay

Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn

Chương 6: Rắc rối không thể từ chối

======***======

Kể từ khi tập đoàn Năm Châu do Quan thị sáng lập chuyển hướng sang ngành bất động sản, họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với tập đoàn Mạnh thị, vốn là một cái tên mới nổi trong ngành. Quan Chấn Hoa cũng rất khinh thường những thủ đoạn bẩn thỉu của Mạnh thị trong các giao dịch ngầm, vì vậy hai nhà gần như không qua lại, chứ đừng nói đến việc hợp tác hay đàm phán.

Việc Năm Châu mua lại khu công nghiệp cũ của Thiên Thư tại huyện Canh là nhờ vào mối quan hệ giữa Quan Tuỳ Viễn với bạn học cũ Mạnh Tinh Hà, nhưng chủ yếu là do Quan thị nhìn trúng nguồn tài nguyên quý giá dưới lòng đất của huyện Canh, dự định xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng quy mô lớn tại địa phương.

"Nhưng điều kiện tài nguyên khu vực huyện Canh thực sự rất tốt, chất lượng nước suối rất cao, chỉ có điều giao thông không được thuận tiện lắm, tiếp theo con sẽ đi thảo luận với chính phủ về việc xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc đến đó." Quan Chấn Hoa rất công nhận khả năng của con trai út, một dự án đầu tư hàng chục tỷ cũng có thể yên tâm giao cho hắn dẫn dắt, bản thân chỉ cần đứng ở phía sau thỉnh thoảng chỉ đạo một chút là đủ. So với điều đó, con trai cả luôn đắm chìm trong hệ thống y tế không chịu ra ngoài lại khiến ông thêm phiền lòng.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của ông đã đảo qua nhìn Quan Tịch Bạch, người đang ngồi bên cạnh yên lặng uống trà. Quan Chấn Hoa rất thích trà, đặc biệt là uống một tách phổ nhị thơm ngon sau bữa tối. Trà phổ nhị đã qua quá trình lên men, nên hàm lượng caffeine không còn nhiều, uống một tách vào buổi tối cũng có tác dụng tốt cho dạ dày. Chỉ tiếc rằng Quan Tịch Bạch lại không thể thưởng thức được hương vị của trà, giờ đây bụng của anh đang nặng nề, như có một quả cầu sắt thô ráp đang chậm rãi mài mòn vào thành dạ dày, mồ hôi lạnh đã nhẹ nhàng hiện lên trên làn da trắng lạnh của anh. May mà câu chuyện giữa Quan Tùy Viễn và cha không cần anh xen vào, nên có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh lo lắng chống chọi với cơn đau âm ỉ trong bụng.

Bị nhắc đến đột ngột, Quan Tịch Bạch hồi thần, chăm chú nhìn cha mình. Trước mặt Quan Chấn Hoa, anh luôn tỏ ra chững chạc, nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc thái quá cũng khiến anh trở nên kém linh hoạt, trong mắt Quan Chấn Hoa đó chỉ là một vẻ ngoài tầm thường, không có chí hướng.

"Tịch Bạch, phòng khám Mayol đang tuyển dụng đối tác toàn cầu, tranh thủ khoảng thời gian nghỉ phép của con chuẩn bị một chút, đi thương thảo với họ về việc hợp tác đưa vào trong nước."

"Mở chi nhánh Mayol ở trong nước?" Quan Tịch Bạch chưa kịp lên tiếng thì đã bị Quan Tùy Viễn chen ngang, hắn nhìn anh trai mình với vẻ bất ngờ: "Nhưng anh không phải đang làm việc ở bệnh viện tốt nhất Hải Thành sao? Nếu đưa Mayol vào, chẳng phải sẽ trở thành đối thủ à?"

"Mayol là tổ chức y tế hàng đầu thế giới, các bệnh viện trong nước còn xa mới có thể so sánh với nó." Quan Chấn Hoa cầm nắp cốc gạt bớt bọt trà, trầm giọng nói: "Còn về Thụy Kim, ở lại hay không cũng không quan trọng."

Máy cưa càng cùn, càng làm mệt mỏi.

Kể từ khi Quan Tịch Bạch quyết định một mình sang Đức học y cách đây mười bảy năm, giữa anh và bố mẹ đã hình thành một vực thẳm vô hình. Đến khi trở về nước, từ bỏ việc tiếp quản công ty để làm một nhân viên y tế bình thường tại bệnh viện công, vợ chồng Quan Chấn Hoa cũng không bày tỏ nhiều ý kiến trái chiều, thậm chí gần như cố tình không chú ý đến.

Nguyên nhân của vấn đề này, cả gia đình đều âm thầm hiểu rõ, nhưng đôi khi vợ chồng Quan Chấn Hoa vẫn sẽ thể hiện rõ thái độ không hài lòng. Mỗi khi cảm xúc này xuất hiện, không liên quan đến việc anh không chịu kế thừa sự nghiệp gia đình, mà thực ra giống như một dạng chống đối im lặng nào đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Quan Tịch Bạch bình thản mở lời: "Ba, con có thể giúp ba đi thương thảo với Mayol, nhưng con không muốn rời bỏ công việc hiện tại, mong ba hiểu cho."

Giọng anh bình bình, gần như không có biến động, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng không có chỗ nào để thương lượng.

Quan Chấn Hoa dừng lại tay đang cầm nắp cốc, sắc mặt có chút khó coi, đang định mở miệng mắng mỏ, thì Cù Thu San đột nhiên lên tiếng: "Mẹ đã hẹn với bà Bùi uống trà chiều vào thứ sáu tuần tới, hai đứa ai đi với mẹ?"

"Tôi đang nói chuyện quan trọng, sao bà lại cắt ngang." Quan Chấn Hoa không vui nói, Cù Thu San liếc nhìn ông với ánh mắt sắc lạnh: "Ông nói chuyện quan trọng mà nó có đồng ý không? Hơn nữa, chuyện nối dõi tông đường không quan trọng sao, chẳng lẽ ông muốn để nhà họ Quan tuyệt tự à?"

Quan Chấn Hoa tức đến nỗi không nói lại được, chỉ biết cúi đầu uống trà, nhịn tức không nói gì.

Không ngờ mẹ mình hành động nhanh chóng như vậy, trong một bữa ăn đã sắp xếp đâu vào đấy, Quan Tùy Viễn há hốc miệng, lắp bắp nói: "Ai da thật không khéo, tuần tới con phải đi tới Nhương Thành để họp với mấy nhà cung cấp, mẹ xem......".

"Nhà cung cấp nào mà cần con tự đi?" Cù Thu San nhìn anh chằm chằm, Quan Tùy Viễn không dám nhìn thẳng, ánh mắt lảng tránh: "Ờ thì, mấy khách hàng lớn, không thể đắc tội......".

"Hừ, khách hàng nào mẹ không quan tâm, thứ tư này các con nhất định phải đi gặp người ta, mẹ năm sau đã 60 tuổi rồi, sức khỏe không còn tốt nữa, con cái thì chẳng đứa nào ra hồn, sao các con cứ không nghe lời......"

Nhìn thấy Cù Thu San nói mà nước mắt đã sắp rơi, Quan Tùy Viễn vẻ mặt như vừa gặp xui xẻo, điên cuồng xoa xoa mặt, thương xót nhìn về phía Quan Tịch Bạch.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Quan Tịch Bạch lặng lẽ đặt ly trà xuống, thở dài một hơi yếu ớt: "Mẹ, để con đi."

Phía bên kia, Quan Tùy Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn Cù Thu San thì vui mừng: "Cũng tốt, nghe nói tiểu thư Bùi rất dịu dàng trí thức, đến lúc đó con nhớ chú ý trang phục một chút, cũng đừng luôn giữ cái mặt lạnh, tránh làm người khác cảm thấy bị coi thường."

"Mẹ yên tâm, anh con đẹp trai vô song, chỉ cần ngồi im không làm gì cũng có thể khiến một đám cô gái chết mê chết mệt, mẹ không biết đấy thôi, mấy cô y tá trong bệnh viện suýt nữa đã phá nát cửa văn phòng của ảnh rồi." Quan Tùy Viễn được lợi lại trở về vẻ mặt lấc cấc, Quan Tịch Bạch quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt phượng dài hẹp chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo, tuy không nói lời nào nhưng lại tỏa ra áp lực kinh người, Quan Tùy Viễn lập tức như bị tia băng giá chiếu trúng, ngay lập tức thu lại bộ mặt tươi cười, thành thực nhấp một ngụm trà.

Khi rời khỏi bữa cơm gia đình, trời đã tối đen, cơn đau trong dạ dày đã giảm bớt phần nào, nhưng Quan Tịch Bạch lại cảm thấy so với việc phẫu thuật ban đêm không phân biệt ngày đêm thì hôm nay lại mệt mỏi hơn, dựa vào ghế thở dài một hơi, anh mới đưa tay khởi động xe.

Vợ chồng Quan Chấn Hoa đã lên lầu nghỉ ngơi, Quan Tùy Viễn ra ngoài tiễn anh, nhìn vẻ mặt của hắn có chút áy náy: "Cảm ơn anh, lại làm phiền anh lần nữa rồi."

Việc Quan nhị thiếu gia thích đàn ông đã lan truyền ồn ào trong giới, những năm trước người ta còn cho rằng đây là tin đồn ác ý từ đối thủ, vợ chồng Quan thị thường không để tâm, nhưng những năm gần đây có vẻ bắt đầu lo lắng, Cù Thu San thường xuyên tìm đủ lý do để ép hai anh em đi gặp nhiều nữ nhân, mang danh là làm quen bạn bè mới, thực chất chỉ là mai mối.

Lời người đời thật đáng sợ, mặc dù hai anh em dùng hết mọi cách để trốn tránh thì cũng có lúc không thể không đi cùng, mà lúc này thường là người anh cả Quan Tịch Bạch phải nhượng bộ, bởi vì chỉ có anh biết xu hướng thật sự của em trai mình.

"Đừng cảm ơn anh, anh phải cảm ơn em đã giúp anh đào thêm một cái hố." Quan Tịch Bạch cười khẩy một tiếng, chuẩn bị đóng cửa sổ, nhưng có một ngón tay nhẹ nhàng giữ lại mép kính, Quan Tùy Viễn cúi người áp vào cửa xe, thần bí nói: "Nghe nói, gần đây anh quen với đại tiểu thư nhà họ Mạnh?"

Nếu không phải vì cơn đau trong dạ dày đang khó chịu, có lẽ Quan Tịch Bạch đã có thể giơ tay cho hắn một cái bạt tai, nhưng giờ phút này chỉ có thể lạnh lùng nhìn hắn: "Em muốn hỏi gì?"

"Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện thôi," Quan Tùy Viễn cười đến vô hại, đôi mắt đào hoa lấp lánh sáng lên: "Ba đâu phải người dễ dàng quyết định đầu tư vào ngành mới, em đang nghĩ, có phải gần đây công ty đối thủ khác đã có động tĩnh gì không?"

"Việc kinh doanh, anh không hiểu." Quan Tịch Bạch cài chặt dây an toàn, lần nữa kéo cửa sổ xe lên, rõ ràng tỏ vẻ từ chối nói chuyện, Quan Tùy Viễn nhìn thoáng qua, rất hiểu ý mà thu tay lại, lui ra xa nhưng lại cười đầy ẩn ý.

*****Đêm ở Ma Đô bị mùa thu xâm chiếm nhiệt độ, những con đường có hàng cây ngô đồng Pháp bắt đầu rụng lá đã mang màu sắc thu dày đặc, mà nếu nói nơi nào còn giữ lại được sự nóng bỏng và cuồng nhiệt, có lẽ chỉ có ở quán bar MAX, nơi khiến người ta không khỏi hân hoan.

Nhạc giao hưởng hòa quyện với âm thanh điện tử, ánh sáng laser cùng với thiết bị Martin Audio tỏa sáng lẫn nhau, sàn nhảy rộng lớn trong sương khói với ánh đèn huyền ảo, thân thể trẻ trung nhảy múa theo điệu nhạc cuồng nhiệt. Trên sàn nhảy có một dãy phòng VIP nửa lộ thiên, giống như thiết kế hành lang mở của nhà hát, cửa vào phòng được thiết kế bằng kính một chiều cao cấp, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trên sàn từ tầng hai, nhưng vẫn đảm bảo sự riêng tư cho khách trong phòng.

Trong một phòng VIP ở giữa, Mạnh Nguyệt Lam mặc chiếc váy nhung đỏ, đầu ngón tay mảnh mai như những đốm lửa nhấp nháy, ngón trỏ đeo nhẫn kim loại từ từ vuốt ve miệng ly, thần sắc bình thản. Trong góc ngồi vài ba nam nữ quay cuồng, người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với Mạnh Nguyệt Lam mở bung cổ áo, mỗi tay ôm một cô gái ăn mặc sặc sỡ, bận bịu không ngơi.

"Vẫn là tiểu thư Mạnh có mắt nhìn, quán bar MAX này tôi đã tới nhiều lần, vậy mà chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như vậy." Người đàn ông trẻ tuổi vuốt ve bộ ngực của cô gái trong tay, gương mặt đỏ lên vì say rượu, tươi cười phóng túng.

"Kim tổng thích là tốt rồi, cô gái đẹp như vậy, muốn thêm bao nhiêu cũng không thiếu, nhưng cơ hội hợp tác của chúng ta, bỏ qua thì không còn đâu." Mạnh Nguyệt Lam dựa lưng vào ghế, lười biếng lắc lắc ly rượu trong tay, móng tay đỏ như máu, trong ánh sáng trắng như hoa anh túc nở rộ. Sương khói lượn lờ, dáng vẻ của cô một nửa ẩn trong bóng đèn như ngọn lửa âm thầm cháy bỏng, đường cong bên dưới chiếc váy nhung đỏ thướt tha tuyệt đẹp, mặc dù được bao bọc cẩn thận nhưng vẫn không ngừng thu hút ánh mắt của các quý ông có mặt.

Đối diện với cô chính là Kim Minh Hanh, đại thiếu gia của Kim Minh Dược Nghiệp. Kim Minh Dược Nghiệp là doanh nghiệp hàng đầu trong nước về thuốc nhắm mục tiêu, là đối tác lâu năm của cơ sở y tế hàng đầu thế giới Mayol. Lần này, Mayol giới hạn tuyển chọn đối tác toàn cầu, đối với một doanh nghiệp khác ngành, nếu có được sự hỗ trợ từ Kim Minh Dược Nghiệp, thì Mạnh thị mới có thể có nhiều điều kiện hơn để thương thảo với Mayol.

"Mạnh tiểu thư thật biết nói đùa," Kim Minh Hanh vừa chơi đùa cô gái trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh không rời khỏi Mạnh Nguyệt Lam: "Dù có là cô gái xinh đẹp đến đâu cũng khó có thể sánh bằng dung nhan quốc sắc thiên hương của Mạnh tiểu thư, không biết vụ hợp tác này của chúng ta liệu có đáng giá như vậy không nhỉ?"

Người phụ nữ trong bóng tối khẽ mỉm cười, cô hơi nghiêng người về phía trước, đôi mày và ánh mắt lạnh lùng từ ánh sáng mờ ảo hiện ra: "Xem ra Kim tổng vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nhưng có lẽ đây là cơ hội duy nhất để Kim Minh thoát khỏi bê bối gian lận tài chính, Kim tổng có thể cân nhắc thêm."

Ánh mắt của người đàn ông đối diện lập tức trở nên cảnh giác, hắn đẩy cô gái đang áo quần rối bời ra khỏi lòng, vẻ mặt căng thẳng thẳng người dậy.

"Thả lỏng chút đi," chiếc váy đỏ rực xòe ra, đầu thuốc lá mỏng manh vụt tắt trong cốc rượu, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nhẹ nhàng như hoa thục quỳ, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo nhưng bình tĩnh: "Này, Kim tổng nếu đã suy nghĩ kỹ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Lời vừa dứt, chiếc váy đỏ lay động khi cô đứng dậy, ngón tay trắng như ngọc mở cửa kính, bóng dáng thướt tha tiêu sái rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.