🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: SoleilNguyen

Trăng trắng từ đêm nay

Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn

Chương 3: Người nhà không an tâm

======***======

Tòa nhà trụ sở của Mạnh thị ở trung tâm thành phố Hải Thành có hình dáng như một con tàu khổng lồ, văn phòng ở tầng 88 có thể nhìn bao quát cảnh đẹp của sông Hoàng Phố, Mạnh Nguyệt Lam thu hồi ánh mắt từ khung cảnh ngoài cửa sổ, khi quay trở lại bên trong thì ánh mắt đã đượm chút u ám của bầu trời.

"Ba, dự án khách sạn M này con đã bắt đầu triển khai từ năm trước rồi, giờ ba đột nhiên đổi người phụ trách, các dự án con đã triển khai sẽ phải ngừng giữa chừng, chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao?" Mạnh Thần Hãn, con trai cả của Mạnh gia, cũng là anh trai ruột của Mạnh Nguyệt Lam, hiện đang tìm cách cản trở cha mình giao phó lĩnh vực khách sạn cho cô.

Từ cuối quý đầu tiên, cha đã điều động Mạnh Nguyệt Lam từ công ty NYC trở về nước, cô đã liên tục được sắp xếp làm quản lý cho các lĩnh vực tài chính như quỹ bất động sản ở trụ sở tổng công ty, điều này khiến Mạnh Thần Hãn cảm thấy lo ngại, dù sao hắn mới nắm giữ vị trí CEO đầu tư tiền tệ tại khu vực Tiền Hải không lâu, khó khăn lắm mới thay thế được đội ngũ nòng cốt do đứa con ngoài giá thú Mạnh Tinh Hà dày công gây dựng, nền tảng còn chưa vững, nếu Mạnh Nguyệt Lam vốn chuyên về tài chính cứ muốn xen vào, thì Mạnh Tông Huy rất có thể sẽ nhượng bộ.

Mới gạt bỏ một Mạnh Tinh Hà, lại quay về một Mạnh Nguyệt Lam.

Cho nên hắn tỏ ra cố chấp bám lấy mảng khách sạn mà mình chẳng hề am hiểu, thực chất là cố tình để lộ ra sơ hở, muốn giữ chắc lấy phần béo bở nhất. Chỉ là diễn xuất quá vụng về, con cáo già trong thương trường Mạnh Tông Huy ngay lập tức nhìn thấu, Mạnh Tông Huy ông đã hơn sáu mươi, ngoại trừ lúc trẻ không may bị thương một chân, nhiều năm qua nhờ vào quản lý sức khỏe chuyên nghiệp mà vẫn giữ được cơ thể khỏe mạnh, toàn bộ lĩnh vực bất động sản cốt lõi của Mạnh gia vẫn được ông nắm chắc trong tay.

Ông biết rõ con trai cả dù tài năng hay trí tuệ đều kém hơn một bậc, nhưng đó là người kế thừa mà ông chỉ định, ngay cả khi diễn xuất tệ như vậy cũng phải giả vờ như không nhận ra.

So với tính khí nóng nảy tự phụ của con trai cả, cô con gái duy nhất Mạnh Nguyệt Lam, có thể nói là rất bình tĩnh, từ lúc Mạnh Thần Hãn bắt đầu làm loạn, cô đã lặng lẽ đi đến trước cửa sổ lớn sau ghế sofa, chán nản thưởng thức vẻ u ám của ngày thu mưa tái tê ở Hải Thành. Mạnh Tông Huy nhìn ra cửa sổ một cái, rồi nhìn về phía Mạnh Thần Hãn đang hùng hổ cãi cọ trước bàn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mép bàn và gõ nhẹ, giọng nói mang một chút không kiên nhẫn: "Được rồi, mấy dự án đó của con chỉ là chuyện nhỏ, dừng lại thì dừng lại thôi."

"Tiểu Chiêu tuy chưa quản lý nhà hàng khách sạn bao giờ, nhưng ở công ty NYC làm rất tốt, khả năng của nó hoàn toàn có thể đảm đương, phần tiếp theo trong mảng y tế Tiểu Chiêu cũng nhận luôn đi, Thần Hãn chỉ cần tập trung vào việc quản lý Tiền Hải là được, nhìn xem báo cáo tài chính quý hai của con, còn mặt mũi nào mà nói khoác ở đây." Giọng nói của Mạnh Tông Huy trầm ấm, rõ ràng không cho phép cãi lại, Mạnh Trần Hán tuy bị mắng, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì doanh nghiệp khách sạn dưới Mạnh thị vốn chỉ là món phụ, mảng y tế thực sự chỉ có một vài cơ sở y tế tinh nhuệ, những phòng khám cao cấp này thực tế không thể mở rộng, đã mười mấy năm vẫn giữ quy mô nhỏ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng.

Ngược lại, Mạnh Nguyệt Lam đang đứng bên cửa sổ, nghe vậy quay lại, đôi mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Mạnh Tông Huy ở phía bên kia bàn dài bằng gỗ hương, dường như muốn tìm ra ẩn ý nào đó trong lời nói tưởng chừng vô tâm của cha mình.

Mạnh Tông Huy vốn xuất thân từ bất động sản, hiện là một trong những người đứng đầu trong lĩnh vực bất động sản thương mại trong nước, thiết lập một số công trình biểu tượng, tự nhiên cũng tạo ra không ít kẻ thù trong ngành, trước đây để giữ vững vị thế, Mạnh gia luôn chú trọng vào nghiệp cũ, quỹ đầu tư Tiền Hải của ông cũng chỉ được công nhận sau khi nổi lên.

Vì vậy, theo phong cách của cha, có lẽ ông định đặt nền móng trong ngành khách sạn và ngành y tế?

Nhưng hai lĩnh vực này thực sự không phải là điểm mạnh của Mạnh Nguyệt Lam, thậm chí còn không phải là lĩnh vực phát triển vượt bậc của Mạnh gia, phía trước có tập đoàn du lịch bất động sản Năm Châu, sau lưng có nhiều bệnh viện công lập hàng đầu, nếu muốn mở rộng trong hai lĩnh vực này, kế hoạch mà Mạnh Tông Huy mong muốn rõ ràng không thể đơn giản chỉ là nói cho có.

Chỉ có điều, rõ ràng là Mạnh Tông Huy không muốn để Mạnh Thần Hãn phát hiện.

Mạnh Nguyệt Lam hiểu ý, cô đơn giản gật đầu, để cho Mạnh Thần Hãn thảnh thơi tiếp tục tán gẫu, còn mình thì bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, điện thoại trong túi đã reo không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô mới chậm rãi nhấc máy: "Tôi là Mạnh Nguyệt Lam, ai đấy?"

"Tiểu thư Mạnh, em trai của cô nhất quyết muốn xuất viện, bác sĩ Quan vẫn đang trong ca phẫu thuật không thể ký giấy xuất viện, cô có thể đến bệnh viện một chuyến được không?" Giọng nói hối hả của y tá bên kia điện thoại truyền đến, Mạnh Nguyệt Lam nghe vậy nhíu mày, hôm qua Mạnh Tinh Hà đã bị xuất huyết dạ dày ngất xỉu ngoài đường, sáng hôm nay mới vừa tỉnh lại, trong tình huống này ai lại cho phép nó xuất viện chứ, đúng là phiền phức.

*****

Lúc Mạnh Nguyệt Lam vội vàng đẩy cửa phòng bệnh đơn ở cuối hành lang bệnh viện, chỉ thấy bộ đồ bệnh nhân được xếp gọn gàng trên giường, trong phòng không có ai, dù biết cậu em trai luôn nhẫn nhục chịu đựng này thực chất là một kẻ cứng đầu, Mạnh Nguyệt Lam vẫn suýt không kiềm chế được mà muốn đóng sầm lại.

Cửa sổ cuối hành lang đang mở, những hạt mưa lạnh lẽo nhẹ nhàng bay qua bệ cửa sổ, rơi xuống bộ vest may đo hoàn hảo của Mạnh Nguyệt Lam, đầu ngón tay mảnh khảnh xoay một điếu thuốc lá nữ mảnh mai, thân thuốc màu trắng tinh đã bị cô bẻ cong gần như sắp gãy, cùng với tiếng bước chân, giọng nam lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Cấm hút thuốc trong phòng."

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Mạnh Nguyệt Lam hồi thần, không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra bộ mặt gương mẫu của người phát ra tiếng nói, kiên nhẫn trong giây lát, cuối cùng cũng đành phải bẻ gãy điếu thuốc, khó chịu quay lại: "Sao ở đâu cũng gặp phải anh vậy?"

"Vấn đề này tôi cũng muốn biết." Giọng nói của Quan Tịch Bạch luôn là điềm tĩnh vô cảm, dễ dàng khiến cô bùng nổ ngay tại chỗ.

"Biến đi, bà đây đang bực mình." Nhét mạnh hộp thuốc vào túi, hất người đang chắn trước mặt mình sang một bên, Mạnh Nguyệt Lam không chút khách khí bước lên phía trước. Không ngờ người đó lại nhẹ như tờ giấy, lùi lại hai bước, trong lúc loạng choạng va phải vách tường.

Lực va chạm khá mạnh, khiến mặt của Quan Tịch Bạch bỗng chốc trở nên tái nhợt. Người "gây tai nạn" cũng ngẩn ra, theo bản năng nhìn xuống cánh tay mình, rõ ràng là không hề dùng lực: "Này, bác sĩ Quan, anh không định ăn vạ tôi đấy chứ?"

Giọng điệu mang âm cuối kéo dài đặc trưng của cô gái miền Nam, nghe có chút kỳ cục và buồn cười, nhưng có vẻ như Quan Tịch Bạch không có tâm trạng để đáp lại sự hài hước của cô. Đôi mắt dài hẹp sau cặp kính dày khẽ cụp xuống, trong đáy mắt hiện lên một lớp sương mờ, chỉ trong giây lát đã trở nên mông lung. Cú vừa rồi, so với việc nói rằng Mạnh Nguyệt Lam xô đẩy, thà rằng nói anh vì mắc chứng sạch sẽ nặng mà vô thức tránh né thì đúng hơn, nhưng kết quả thì vẫn rành rành, lúc này cơn đau âm ỉ ở thắt lưng là điều không thể chối cãi.

Anh có ngoại hình đẹp, nhưng lúc này dáng vẻ cúi đầu trầm mặt không mang một chút sức công phá nào, nếu bỏ qua khí chất lạnh lùng bao quanh, rõ ràng là một người khá hấp dẫn. Mạnh Nguyệt Lam xoa mũi, cố gắng duy trì giọng điệu ngang ngược: "Tốt nhất đừng gây rối, tôi còn chưa khiếu nại anh vì để mất em trai tôi đâu đấy."

Người dựa vào tường dường như cười khẽ, giọng nói lạnh lùng khởi động lại: "Chân và đầu đều ở trên người hắn, muốn đi hay ở, tôi không có nghĩa vụ phải quản." Anh là bác sĩ, không phải vệ sĩ, không cần phải chịu trách nhiệm cho những bệnh nhân không biết trân trọng bản thân. Nghe thấy câu này, lông mày liễu của Mạnh Nguyệt Lam nhíu lại, cười lạnh: "Nói cũng đúng, bác sĩ Quan sao lại có nghĩa vụ phải chăm sóc bệnh nhân chứ." Lời còn chưa dứt, chân dài đã bước đi, tiếng giày cao gót vang lên rồi xa dần, còn người dựa vào tường vẫn đứng yên, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm lộ rõ mồ hôi có chút ươn ướt trên cổ.

"Cầu xin anh, nói cho tôi biết bác sĩ Quan đâu, con gái tôi đang nguy kịch lắm!"

"Chiều nay bác sĩ Quan nghỉ phép, đã bảo nếu không có hẹn thì phải xếp hàng lấy số, trước tiên ông phải dẫn bệnh nhân đến đây, nếu tình hình khẩn cấp, chúng tôi sẽ sắp xếp cấp cứu, ông ở đây không chỉ làm chậm trễ tình trạng bệnh mà còn lãng phí thời gian."

Vội vã đi qua sảnh bệnh viện, thấy người đàn ông trung niên đang tranh cãi với y tá trực ở quầy chỉ dẫn, nhìn qua phong trần mệt mỏi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng y tá trực vẫn không chịu tiết lộ vị trí văn phòng của bác sĩ, người chú này có vẻ như mếu máo muốn khóc, sau một thời gian dây dưa cuối cùng cũng phải rút lui khỏi quầy chỉ dẫn.

Có vẻ như lại là một ca bệnh không chữa khỏi đã chạy trốn, không ngạc nhiên gì khi Quan Tịch Bạch lại xuất hiện ở khu vực bệnh viện ngoài giờ kiểm tra. Mạnh Nguyệt Lam trong lòng lại thăm hỏi cái mặt lạnh như băng của anh một lần nữa, cũng đã một lần nữa quy cho danh hiệu bác sĩ điều trị của Quan Tịch Bạch vào việc có một ông bố giàu có.

Vô cảm đi qua người đàn ông trung niên đang chán chường, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ tinh quái, mặc dù vừa rồi Quan Tịch Bạch trông thực sự có chút mệt mỏi, nhưng người như Mạnh đại tiểu thư tất nhiên không muốn để cho anh yên ổn.

"Chú này?" Nụ cười rực rỡ nở trên đôi môi đỏ thắm: "Bác sĩ Quan vừa mới ở phòng bệnh lầu 14 khu C đấy, nhưng lúc này không biết còn ở đó không nữa."

"Thật không? Tôi đi ngay đây, cảm ơn cô, người tốt luôn có phúc báo!"

Đối mặt với hành động cảm kích như sắp quỳ xuống của người đàn ông trung niên, Mạnh Nguyệt Lam chỉ lịch sự gật đầu, nhưng vừa dứt bước chân cũng không hề dừng lại.

Người tốt sẽ có phúc báo? Nghe thật nực cười, Mạnh Nguyệt Lam bước ra khỏi sảnh, nhìn lên bầu trời u ám cong môi cười nhẹ, vấn đề nhân quả này không phải là thứ cô muốn, chỉ cần khiến những người mình ghét không được dễ chịu, thế là đủ rồi.

*****

Dù chỉ là một trận mưa thu tháng chín, nhưng Quan Tịch Bạch cảm thấy lưng mình không chịu được cái lạnh, đau đớn đến mức gần như thít chặt. Làm bác sĩ đứng ở bàn phẫu thuật nhiều năm ít nhiều phải có chút đau lưng, mà vụ tai nạn xe cộ trước đây còn để lại hai chiếc đinh thép trên xương sống của anh, dù trong quá trình phẫu thuật có đai lưng giúp giảm bớt áp lực, nhưng khi tháo đai lưng ra lại trở nên mệt mỏi, cú va vào tường vừa rồi tuy không mạnh, nhưng lại khiến phần lưng vốn đã chịu đựng quá nhiều gánh nặng giờ đây chịu thêm một đòn mạnh.

May mắn là cuối hành lang bệnh viện không có ai, Quan Tịch Bạch dựa vào tường hít một hơi, từ từ cử động lưng đang cứng đờ, tất cả đều do cái lưng hỏng này mà ra, có thể một ngày nào đó thật sự phải xin trưởng khoa chuyển công tác, anh tự chế giễu bản thân mà không hề chú ý đến một bóng người đã rẽ qua đầu thang, nhìn ngó xung quanh, rồi ánh mắt đột nhiên khóa vào người anh.

Khoảng cách giữa vị trí của Quan Tịch Bạch và đầu thang vẫn còn một đoạn, vì vậy khi anh đột ngột nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh, theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy một người đàn ông trung niên gào lên lao về phía anh, người đó dùng lực rất mạnh, Quan Tịch Bạch hoàn toàn không phòng bị bị đẩy ra, do trọng lực mà ngã ngửa xuống đất, trong nháy mắt ánh sáng trắng tràn vào tầm nhìn, bên tai vang lên tiếng ù ù, anh gần như ngay lập tức mất đi ý thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.