Editor: SoleilNguyen
Trăng trắng từ đêm nay
Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn
Chương 4: Người nhà không an tâm
======***======
Cảm giác đau buốt từ tận cùng của cột sống truyền thẳng đến não, sau một khoảnh khắc chóng mặt ngắn ngủi, cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, hoặc có thể đó là phản ứng theo bản năng, khiến Quan Tịch Bạch từ từ nâng hai tay lên, vất vả giữ chặt người đang đè lên mình, cố gắng đẩy sang một bên.
Người đàn ông trung niên tức giận không buông tha, nắm chặt cổ áo Quan Tịch Bạch gầm lên: "Cậu là tên lang băm! Con gái tôi là bệnh nhân của cậu, bây giờ nó tái phát mà các người không chữa trị, còn bảo chúng tôi đến cấp cứu xếp hàng?! Các người có ý đồ gì!"
Cuộc ẩu đả nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bệnh nhân ở các phòng bên cạnh, tiếng gầm thét hung hãn của người đàn ông trung niên khiến nhiều người chùn bước, chỉ có một thanh niên nhanh chân vượt qua đám đông, giữ chặt hông của người đàn ông trung niên kéo lại: "Bệnh viện có quy trình của bệnh viện, sao ông lại gây khó dễ cho bác sĩ, tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát."
Người thanh niên mặc đồng phục bệnh nhân, dáng người gầy gò, động tác vất vả rõ ràng không đủ sức, may mắn là các bệnh nhân xung quanh nhanh chóng hiểu ra tình huống, cũng đồng loạt đến kéo người ra. Người đàn ông trung niên bị kéo vẫn không ngừng gào thét, tiếng ồn ào trong hành lang kéo dài cho đến khi bảo vệ được gọi đến khống chế người đàn ông, tình hình mới tạm ổn.
"Cảnh cáo ông, chúng tôi có đủ cách xử lý hành vi gây rối ở bệnh viện! Tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi!" Bảo vệ to lớn, giọng nói thô lỗ đe dọa, người đàn ông trung niên tuy có hơi rụt cổ lại nhưng nhanh chóng nổi cơn thịnh nộ: "Các người thật sự là ỷ thế hiếp người! Mọi người đến mà xem, bệnh nhân tái phát mà bệnh viện không chữa trị, muốn chúng ta tự sinh tự diệt!"
Viện trưởng và trưởng khoa cũng đã nhận được tin và đến nơi, thấy cảnh tượng hỗn loạn, ánh mắt quét qua người đàn ông trung niên đang bị bảo vệ giữ chặt, ông nghiêm giọng nói: "Trước tiên thả người nhà ra, dẫn đến phòng họp trên tầng thượng."
"Tôi không đi, tôi muốn các người ở đây cho tôi một lời giải thích!" Người đàn ông trung niên thấy viện trưởng muốn xoa dịu sự việc, càng trở nên ngang ngược, viện trưởng mặt mày khó chịu, quay sang nhìn Quan Tịch Bạch đang tựa vào tường: "Bác sĩ Quan, đây là bệnh nhân của cháu?"
"Ca phẫu thuật của con gái ông do đội ngũ chuyên gia từ ba bệnh viện phối hợp thực hiện, kết quả phục hồi rất tốt, hai lần nhập viện trong nửa năm qua đều do ngộ độc thuốc dẫn đến tái phát, không liên quan gì đến bệnh lý ban đầu, ông mong tôi phải chịu trách nhiệm gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Quan Tịch Bạch vang lên, âm thanh hơi khàn và trầm, không mang theo chút cảm xúc nào, anh không trả lời viện trưởng mà chỉ bình tĩnh hỏi người đàn ông trung niên đang gào thét không ngừng.
Đám đông xung quanh trở nên im ắng, người đàn ông trung niên cũng ngẩn ra, bệnh viện từ trước đến nay luôn dùng cách nói uyển chuyển khi truyền đạt tình trạng bệnh nhân, đối với gia đình bệnh nhân gây rối cũng thường áp dụng phương pháp nhượng bộ, cách chỉ trích thẳng thừng như Quan Tịch Bạch khiến ông lập tức lúng túng không biết phản ứng ra sao.
"Cậu......" Mặt người đàn ông trung niên đỏ bừng, một hồi lâu cũng không nói nên lời, ngược lại những bệnh nhân đứng sau ngày càng tức giận: "Hóa ra lão này định chen hàng à, với cái thái độ này mà còn dám gây sự."
Thấy tình hình đã dần nghiêng về phía chỉ trích người đàn ông trung niên, nét cau mày của viện trưởng cũng dịu đi phần nào, tính khí của Quan Tịch Bạch vốn đã tồi tệ, việc anh đưa ra phản ứng cứng rắn như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán, dù có thể khiến sự việc phức tạp hơn, nhưng rõ ràng hiện tại đã có tác dụng răn đe tốt, vì vậy nhân cơ hội này nói tiếp: "Thưa ông, mời ông theo chúng tôi lên phòng họp để trao đổi thêm, không quan tâm con gái ông có từng điều trị tại bệnh viện này hay không, chỉ cần hiện tại ở đây, tất cả bệnh nhân đều có quyền được điều trị, nếu ông cứ trì hoãn sẽ chỉ gây hại thêm cho bệnh nhân."
Người đàn ông trung niên tự biết mình sai, đành phải im lặng đi theo viện trưởng đến phòng thang máy, Quan Tịch Bạch vẫn đứng dựa vào tường, trưởng khoa Bàng Kinh vỗ nhẹ vào vai anh, hơi quan tâm hỏi: "Bị thương sao?"
Quan Tịch Bạch bình thản lắc đầu, cánh tay đặt sau lưng lặng lẽ hạ xuống: "Không sao, anh cứ đi làm việc trước, em sẽ đến sau."
*****
"Tiểu Quan à, cháu là trụ cột mà chúng ta đang ráo riết đào tạo trong viện, khả năng kỹ thuật của cháu thì ai cũng thấy, nhưng mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân này, đây là lần thứ mấy ta giúp cháu xử lý rồi?" Sau khi hứa sẽ sắp xếp chuyên gia khám bệnh mới khó khăn tiễn được người nhà lắm lời kia đi, viện trưởng nặng nề nói: "Hiện nay mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng lắm, cháu không biết sao, nếu cháu không sửa đổi tính khí này, sau này làm sao có thể gánh vác trọng trách của khoa?"
Khoa tiêu hóa vốn là khoa nổi bật nhất của Bệnh viện Thụy Kim, không biết bao nhiêu học giả muốn chen chân vào, trưởng khoa Bàng Kinh năm tới có khả năng được thăng chức phó viện trưởng cũng nhờ vào danh tiếng tốt mà khoa này mang lại. Quan Tịch Bạch với vai trò là phó trưởng khoa, luôn là một trong những nhân tố kỹ thuật hàng đầu của khoa, nhờ vào trình độ kỹ thuật vững vàng và ngoại hình nổi bật mà trở thành bác sĩ trẻ được yêu thích nhất tại Thụy Kim, nhưng điều khó khăn duy nhất là cái tính khí cứng nhắc của anh, sự thân thiện mà một nhân viên y tế nên có hoàn toàn không xuất hiện ở anh, tất cả những yêu cầu không hợp lý từ bệnh nhân và người nhà cũng đều bị từ chối, vì vậy đã nhận không ít phàn nàn, khiến một số ít bệnh nhân và người nhà bất mãn.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Viện trưởng rất trân trọng nhân tài, nếu vấn đề không quá nghiêm trọng đều có thể ra mặt giúp xoa dịu, nhưng nhiều lần như vậy không tránh khỏi việc gây bất bình cho các nhân viên y tế khác trong viện, không cảnh cáo thì khó lòng làm yên dư luận. Dù vậy, viện trưởng vẫn nói rất nhẹ nhàng: "Những ngày này phẫu thuật liên tục, cháu cũng nên nghỉ ngơi một chút, trong nửa tháng tới hãy đi nghỉ phép, tự suy ngẫm lại một chút, những ca bệnh cần thiết trước mắt cháu cứ chuyển giao cho khoa, trưởng khoa Bàng chịu khó một chút, sắp xếp trước đã."
Nói rồi chỉ về phía Bàng Kinh bên cạnh, Bàng Kinh hiểu ý gật đầu: "Viện trưởng yên tâm, cháu sẽ xử lý ổn thỏa việc chuyển giao ca bệnh và phối hợp với người nhà. Tiểu Quan chú cũng yên tâm, cháu tin em ấy sẽ tự suy ngẫm tốt, đúng không Tiểu Quan?" Bàng Kinh lớn hơn Quan Tịch Bạch mười tuổi, kỹ thuật ổn định tính cách điềm đạm, quan trọng nhất là rất chú trọng trong việc xử lý quan hệ bác sĩ và bệnh nhân cũng như sự phối hợp giữa cấp trên và cấp dưới, khác với những nhân tài kiểu kỹ thuật như Quan Tịch Bạch suốt ngày chỉ mải mê nghiên cứu và chữa bệnh, Bàng Kinh là nhân tài quản lý toàn diện, vì thế càng được coi trọng.
Trái ngược với sự chu đáo tỉ mỉ của Bàng Kinh, Quan Tịch Bạch ngồi im trên ghế không nói không rằng, gương mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ sắc mặt có phần nhợt nhạt phơi bày chút mệt mỏi, gần như có thể gọi là không có biểu cảm, đối mặt với hình phạt cũng không hề biện minh cho bản thân, Bàng Kinh tốt bụng làm hòa anh cũng không cảm kích, ngón tay dài gầy gò đặt trên tay vịn, khớp ngón tay xanh xao co chặt lại, giống như phải chịu đựng một cơn đau nhói, mới đứng lên, bình thản nói: "Nếu không có việc gì cháu xin phép đi trước."
Lông mày của viện trưởng lập tức nhíu lại, rõ ràng Quan Tịch Bạch không công nhận cách giải quyết vấn đề, chấp nhận hình phạt vì những tội danh vô lý, không tiếp tục tranh luận đã là sự thỏa hiệp và nhượng bộ lớn nhất của anh, nói chi đến việc để anh tự mình suy ngẫm nhận lỗi.
Nói nhiều cũng vô ích, viện trưởng đành bất đắc dĩ vẫy tay, ra hiệu cho anh ra ngoài.
Ở cửa văn phòng viện trưởng, Quan Tịch Bạch vừa mới ra đã suýt đụng phải một thanh niên đang nép vào bên cạnh cửa nghe lén, anh lùi lại một bước, tay phải âm thầm chống lấy phần eo đang chao đảo. Thanh niên mặc bộ đồ bệnh nhân, chính là bệnh nhân duy nhất vừa rồi không đứng nhìn, lúc này mới thấy rõ, là một gương mặt rất thanh tú, Quan Tịch Bạch nhớ ra, cậu ta là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, còn trẻ nhưng bị ung thư tuyến tụy giai đoạn hai, đã nằm viện một thời gian.
"Bác sĩ Quan, anh vẫn ổn chứ?" Thấy anh ra, cậu ta không thấy ngại ngùng vì hành động nghe lén vừa rồi, ngược lại rất thản nhiên chào hỏi anh: "Vừa rồi thấy sắc mặt anh không được tốt, có phải bị bệnh không?"
Một bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn giữa, nhưng lại trong tình huống như vậy không màng đến an nguy của bản thân giúp đỡ anh, không thể không nói đây là một trong số ít những cảnh tượng khiến Quan Tịch Bạch cảm động trong những năm làm nghề, anh nhìn gương mặt gầy gò nhưng ánh mắt rạng rỡ ý cười của thanh niên, sắc mặt vốn lạnh cứng bất giác đã ấm áp hơn một chút: "Tôi không sao, cảm ơn cậu, Lý Ngang."
Người thanh niên bị gọi đúng tên bất ngờ ngạc nhiên một chút, rồi lập tức ánh lên vẻ vui mừng: "Anh nhớ tên em sao?"
"Ừ." Quan Tịch Bạch gật đầu với cậu ta, rồi quay người đi về phía thang máy, bước đi rất chậm, tay trái nhẹ nhàng chống vào tường làm điểm tựa, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, chỉ là biểu cảm rất bình tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên như một nụ cười: "Tôi sẽ nghỉ phép một thời gian, tiếp theo sẽ do trưởng khoa Bàng phụ trách việc điều trị của cậu, có vấn đề gì thì cứ liên hệ trực tiếp với anh ấy."
Trên thực tế, mỗi một bệnh nhân mà Quan Tịch Bạch đã tiếp nhận, anh đều có thể nhớ rõ tên của họ. Một số trường hợp ấn tượng sâu sắc, thậm chí anh còn nhớ gần như chính xác tình trạng bệnh lý và các phẫu thuật mà họ đã trải qua. Điều này có được nhờ vào việc anh tạo ra những hồ sơ đơn giản, dễ nhớ cho từng bệnh nhân, để đảm bảo rằng mình có thể phản ứng kịp thời với các trường hợp khẩn cấp của bệnh nhân trong thời gian ngắn nhất.
Quan Tịch Bạch là một người vô cùng nghiêm túc với bệnh nhân, dù sự nghiêm túc này đôi khi không được ai hay biết, người ta thường chỉ quen phê phán anh qua vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
Chàng trai trẻ dường như có chút bối rối trước tin tức này, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Anh...... bị đình chỉ công tác sao?"
Quan Tịch Bạch khẽ chững lại, cánh tay dựa vào tường hơi co lại, đôi môi mỏng sắc sảo chỉ còn một màu tái nhợt, khóe môi nhẹ nhàng kéo căng, không đáp lại nữa.