🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: SoleilNguyen

Trăng trắng từ đêm nay

Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn

Chương 2: Đại tiểu thư xui xẻo

======***======

Nói về vị bác sĩ Quan này, Mạnh Nguyệt Lam từ lần đầu tiên gặp anh đã bị đôi mắt phượng đầy lạnh lùng nhưng lại mời gọi ấy quyến rũ, anh là bác sĩ điều trị cho em trai riêng Mạnh Tinh Hà của cô, lúc đó đang mặc bộ đồ phẫu thuật đầy máu bước ra từ phòng mổ, chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt che kín nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đen thẳm sau gọng kính bạc mang ánh nhìn sắc sảo từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt lấy cô.

Vẻ đẹp ở bên trong chứ không chỉ nhờ vẻ ngoài, nhưng Mạnh Nguyệt Lam luôn tin rằng con mắt mới là quan trọng nhất, gương mặt xinh đẹp thì nhiều vô số, chỉ có những tâm hồn độc đáo mới thu hút được sự chú ý của cô.

Ánh mắt của người qua đường, ánh mắt từ khách hàng và đối thủ, hay là sự ghen tị, khao khát hay chiêm ngưỡng, Mạnh Nguyệt Lam đã thấy quá nhiều. Cô sinh ra đã xinh đẹp, cũng yêu thích cái đẹp, đa số những ánh mắt đó đều khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng chưa bao giờ có ai dùng ánh mắt như đang xét xử tội phạm để nhìn cô như vậy, điều này khiến cô hơi bực mình, dù biết chắc rằng sau lớp khẩu trang kia là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cô vẫn không kiềm chế được vẻ kiêu ngạo trên mặt mình: "Giáo dục của anh không dạy anh không nên dùng ánh mắt như thế để nhìn phụ nữ sao?"

Vị bác sĩ Quan này có đôi chân thẳng tắp, như thể nghe thấy điều gì đó buồn cười, anh dừng lại một chút, đứng trước mặt cô, hàng mi dài như lông diều hâu sắc sảo, mỗi lần mở ra và đóng lại đều tỏa ra sự lãnh đạm vô tận, anh phát ra một tiếng cười đầy khách sáo: "Vậy thì, thế nào?"

Mạnh Nguyệt Lam nhíu mày, tư thế nhìn lên không phải là thói quen của cô, gần như là đứng bật dậy, dáng người cao ráo không có vẻ gì là ngại ngùng, hơi thở ấm nóng gần như có chút ác ý quét qua cổ anh, hạ giọng nói: "Sẽ chết rất khó coi."

Điều bất ngờ là, người kia hoàn toàn không bị tư thế ám muội quá mức này làm kinh sợ, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Cô Mạnh, chờ đến khi cô xem xong bệnh án của em trai cô, rồi hãy đến đây mà dương dương tự đắc cũng không muộn."

Dù Mạnh Nguyệt Lam không muốn thừa nhận, nhưng cô thực sự ngầm hiểu gia đình đã cư xử không tốt với đứa con riêng không được yêu thương đó, nhưng với tư cách là đích nữ của nhà họ Mạnh, cô tự cho rằng mình đã giúp đỡ đứa trẻ đó đủ rồi, thêm nhiều sự quan tâm nữa thì quả thật là làm khó cô. Nhắc đến chuyện này, đây là chuyện riêng của gia đình cô, không đến lượt một người lạ như anh phải lên tiếng, cho dù anh là một mỹ nam đủ khiến cô cảm thấy hứng thú.

Bệnh viện có camera giám sát khắp nơi, tình trạng bệnh của Mạnh Tinh Hà không nặng cũng không nhẹ, nhưng nếu bị một số người ác ý tiết lộ cho giới truyền thông bất lương, có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến nhà họ Mạnh và cha cô, vì vậy, trong lúc suy nghĩ, thái độ của Mạnh Nguyệt Lam lập tức thay đổi 180 độ, nở nụ cười nhã nhặn và dịu dàng như suối nước lan tỏa, lông mày hơi nhíu lại, trông có chút xấu hổ: "Thật sự xin lỗi, tôi bận công việc quá nên không thường xuyên quan tâm đến em trai, tôi sẽ chú ý hơn. Ca phẫu thuật xong rồi đúng không? Tôi có thể đi thăm em được không?"

"Ừm, đã được chuyển vào phòng bệnh, y tá sẽ dẫn cô tới. Nhưng," với tư cách là bác sĩ, việc trách móc đã là vượt giới hạn, nói đến đây xem như dừng lại, dường như thấy cô đã biết điều hơn, Quan Tịch Bạch cũng thu lại ánh nhìn trách móc, trở về với khuôn mặt lạnh lùng đầy chuyên nghiệp: "Hắn vừa mới ngủ, tôi khuyên cô không nên làm phiền. Cô Mạnh có thể đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân trước."

"Được, cảm ơn anh rất nhiều." Mạnh Nguyệt Lam vuốt tóc trên trán, hơi cúi người về phía anh, trông cực kỳ kính trọng, "Ngoài ra, về chuyện bị bệnh này, có lẽ em trai tôi không muốn quá nhiều người biết, gia đình chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt, vì vậy hy vọng bác sĩ có thể giữ bí mật."

"Chúng tôi có nghĩa vụ bảo mật thông tin bệnh án cho bệnh nhân, nhưng phải trong giới hạn hợp pháp." Giọng điệu của vị bác sĩ lại trở về lạnh lùng như trước, không có sắc thái biểu cảm gì. Ý anh rất rõ ràng, nếu bệnh nhân bị bạo hành và có sự can thiệp của cơ quan pháp luật, anh sẽ không giữ im lặng.

Mạnh Nguyệt Lam gật đầu đồng ý, cô trông rất lịch sự, hoàn toàn khác xa với hình ảnh nóng nảy trước đó, nếu không phải Quan Tịch Bạch thấy cô đảo mắt đầy khinh thường khi quay lưng lại.

Trên đường rời khỏi sảnh lớn, Mạnh Nguyệt Lam đã thấy toàn bộ hình ảnh của bác sĩ thích quản chuyện người khác này trên tường chuyên gia, đúng như cô dự đoán, bức ảnh nghề nghiệp có phần cứng nhắc, nhưng vẫn đủ thanh lịch và tao nhã, Quan Tịch Bạch đúng là một người như thế.

Một người đàn ông đẹp trai khiến người khác có thể mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng ngay giây sau lại khiến họ căm ghét, giờ hóa ra lại là hàng xóm đối diện, Mạnh Nguyệt Lam không biết nên nói mình đủ may mắn hay đủ xui xẻo.

Là đại tiểu thư của tập đoàn bất động sản Mạnh thị, Mạnh Nguyệt Lam tuy không thể nói là không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng không thiếu sự kiêu ngạo và bộc trực như một nhà giàu mới nổi, lúc này dù vừa tranh thủ được chút lợi thế trong lời nói, nhưng cô chưa kịp đắc ý thì đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Theo lẽ thường, tình huống như thế này sẽ được giao cho bộ phận quản lý xử lý, nhưng khi Mạnh Nguyệt Lam chuẩn bị đứng dậy đi về phía thang máy, thì vô tình tay cô lại chạm vào cái trán đẫm mồ hôi của Quan Tịch Bạch. Không ngoài dự đoán, nhiệt độ nóng đến mức bỏng tay.

Tóc anh rất đen, những sợi tóc lấm tấm mồ hôi làm nổi bật đường cong chân mày sắc nét, đôi mắt sâu thẳm nhấn mạnh thêm vẻ hấp dẫn của anh, sống mũi thẳng tắp càng tôn lên vẻ đẹp cuốn hút, đôi môi nhợt nhạt làm dịu đi khí chất lạnh lùng, khiến anh trông có vẻ yếu đuối hơn.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Giờ đây, khuôn mặt tuyệt đẹp đó không phòng bị nằm trong lòng cô, Mạnh Nguyệt Lam nuốt nước miếng, cân nhắc một lúc, quyết định làm người tốt một lần, đưa anh về tận nhà.

Nhiều năm tập thể hình đã giúp Mạnh Nguyệt Lam có đủ sức mạnh để di chuyển một người đàn ông trưởng thành, nhưng sự chênh lệch về thể lực không cho phép cô sử dụng tư thế ôm bế duyên dáng như công chúa, do đó chỉ có thể đặt tay dưới nách anh, nửa kéo nửa lôi đưa anh vào trong, thật may là Quan Tịch Bạch hoàn toàn không có ý thức, nếu không có lẽ anh thà tự mình bò vào cũng sẽ từ chối sự giúp đỡ của cô.

Nội thất trong phòng không khác gì phong cách Wabi-sabi, toàn bộ đều mang màu sắc và đường nét của chủ nghĩa tối giản, ngay cả chiếc bàn trà trong phòng khách, nơi thường chất đầy đồ đạc linh tinh, cũng sạch sẽ đến không còn hạt bụi, quả thật còn gọn gàng hơn cả mẫu phòng trong tòa nhà bất động sản, Mạnh Nguyệt Lam không khỏi ngạc nhiên, vất vả lôi anh phóng lên ghế sofa, sau đó lại đứng dậy đi đến căn hộ đối diện lấy hộp thuốc.

Mạnh Nguyệt Lam mới chuyển đến không lâu, ngày thường rất ít khi cần dùng đến các loại thuốc linh tinh, trong nhà thuốc cũng do người giúp việc chuẩn bị, may mà thuốc thông dụng đều đầy đủ, cô cũng không phải vào nhà Quan Tịch Bạch lục lọi, khi cầm hộp thuốc nhỏ trở về, người nằm trên sofa không biết từ lúc nào đã trở mình, mặt hướng vào trong, co người lại, tay phải đặt chặt ở bụng, đôi mi nhắm lại hơi run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán lại thấm thêm một lớp.

Khi nằm nghiêng, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi ở thái dương dưới ánh đèn mờ nhạt ánh lên một chút ánh sáng, ngay cả làn da trắng lạnh lẽo cũng đồng đều được phủ một lớp nước ẩm mịn, đường nét từ sau tai đến cổ vô cùng thanh thoát và duyên dáng, dường như đang cố chịu đựng một chút khó chịu ở cổ họng mà miễn cưỡng nuốt xuống, những cử động nhỏ ấy khẽ làm cho cơ bắp sau tai di chuyển một chút, những mạch máu màu xanh nhạt hiện rõ dưới làn da trắng như tuyết.

Thật sự là mềm mại đến mức có thể vỡ ra, Mạnh Nguyệt Lam nghĩ, cố gắng kiềm chế ngón tay mình đang không ngừng động đậy.

Khó mà tưởng tượng được, một bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực tiêu hóa lại có bệnh dạ dày, mà nhìn còn khá nghiêm trọng, Mạnh Nguyệt Lam vừa lục lọi hộp thuốc vừa nghĩ: Quả nhiên là một tên lang băm, có lẽ nên cân nhắc đổi bác sĩ điều trị cho Mạnh Tinh Hà.

Trong hộp thuốc chỉ có hai loại thuốc dạ dày thông thường, tờ hướng dẫn ghi chi chít thông tin về thuốc và cách sử dụng, Mạnh Nguyệt Lam kiên nhẫn đọc, từ khi tốt nghiệp NYU và xa rời việc tham gia các lớp học không chính thức, cô chưa từng xem lại bất kỳ tài liệu liên quan đến y học nào, những kiến thức y học nhồi nhét trong thời gian tham gia lớp học đã sớm trả hết về cho thầy cô, nhìn nửa ngày về chống chỉ định dùng thuốc, lại không dám chắc thuốc nào phù hợp.

Thế là để đỡ phiền phức, Mạnh Nguyệt Lam cúi người chọc chọc vào bả vai khẽ run của Quan Tịch Bạch, cố gắng đánh thức anh: "Nhìn thử xem, thuốc này anh có thể uống không?"

Điều làm cô ngạc nhiên là Quan Tịch Bạch lại tỉnh táo, có lẽ khi bị cô kéo đi thì đã tỉnh, thậm chí tư thế nằm ngửa khiến anh cảm thấy không thoải mái mà khó khăn chuyển đổi tư thế, nhưng có lẽ thật sự đang rất khó chịu, nên mới khiến anh phải giữ im lặng trong khoảng thời gian cô đứng yên ở đó. Nghe cô nói, cánh tay anh khẽ ấn vào bụng, như đã tích lũy một chút sức lực, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn lạnh nhạt: "Không cần, tôi đã uống thuốc rồi."

Mạnh Nguyệt Lam ngạc nhiên trong giây lát, thu lại lọ thuốc, cô liếc nhìn phòng khách, trên bàn trà và bàn ăn không có ấm nước và bộ trà, có thể thấy chủ nhân cũng có thể không thích uống nước nóng, nghĩ một hồi Mạnh Nguyệt Lam đột nhiên nhớ ra dường như trong quan niệm của y học phương Tây, nước nóng không phải là thần dược vạn năng, cô đi đến tủ lạnh mở cửa, quả nhiên bên trong xếp ngay ngắn nhiều chai nước, một số còn là nước khoáng kiềm tự nhiên, cô lấy ra một chai, đặt chung với thuốc dạ dày lên bàn trà, nhẹ giọng nói: "Nếu bác sĩ Quan còn cần giúp đỡ gì, tôi ở ngay đối diện, cứ thoải mái làm phiền."

Những người vừa nóng tính vừa cứng đầu thường có trái tim dễ vỡ, Mạnh Nguyệt Lam rất hiểu việc bác sĩ Quan không muốn thể hiện sự xấu hổ và yếu đuối của mình, nên chỉ nói một câu tượng trưng rồi thuận tiện rút lui, cầm chăn trên sofa nhẹ nhàng đắp cho anh, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, trả lại đủ thể diện và không gian riêng tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.