Chương trước
Chương sau
Ta dọn dẹp xong mớ hỗn độn trong sân, lại đi mua món bánh đậu đỏ mà ta thích nhất.

 

Ngồi trong sân phơi nắng xuân, ấm áp mà ăn xong.

 

Ngày thường phải chăm sóc Lương Tùng, không lúc nào rảnh tay, đâu có ngày nhàn rỗi thế này.

 

Ăn xong ước lượng thời gian cũng gần rồi, ta nhét mấy tờ giấy vào người, đi đến thư viện gần đó.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Thư viện rất lớn, sân trước vang lên tiếng học trò đọc sách, Tần tiên sinh đang đợi ta trong thư phòng yên tĩnh.

 

Như tiểu hầu gia Tân Tư Lai nói, Tần tiên sinh này trông còn trẻ hơn ta, mặt mày non nớt.

 

Ta đặt mấy tờ giấy sao chép trước mặt hắn, nhờ hắn dạy ta nhận mặt chữ trên đó.

 

Hắn quả thực kín miệng đáng tin, cũng chẳng hỏi ta là ai, muốn làm gì, chỉ dạy ta nhận mặt chữ.

 

Không phải là ta không tin Tân Tư Lai, chỉ là kinh thành nước sâu, trước khi đảm bảo vạn vô nhất thất* (tuyệt đối không sai lầm),ta không dám để lộ bài của mình cho bất kỳ ai.

 

Tần tiểu tiên sinh tuổi còn nhỏ, nhưng nói chuyện lại có vẻ già dặn, giống như một lão tiên sinh.

 

Không may là ta đã nhiều năm không luyện chữ, tiến độ thật sự rất chậm.

 

Một canh giờ sau, Tần tiểu tiên sinh kiên nhẫn cạn kiệt, ném bút rời đi, để lại ta tự mình ôn tập.

 

Hắn vừa ra khỏi cửa, Tân Tư Lai đã phấn khởi đẩy cửa vào: “Cô đã làm gì hắn thế? Ta chưa từng thấy người họ Tần nổi giận như vậy!”

 

Ta cầm bút, cúi đầu viết chữ, hỏi: “Sao ở đâu cũng có ngài vậy?”

 

Tân Tư Lai nhìn qua chữ của ta, lập tức có vẻ mặt thấu hiểu: “Hắn sống đến chừng này tuổi, chắc chưa từng gặp học trò nào ngốc như vậy... Cô không viết đúng chữ nào cả, để ta dạy cô viết.”

 

Nói rồi, lòng bàn tay ấm áp của hắn liền bao lấy tay ta, dẫn ta viết từng nét một.

 

Ngòi bút lướt trên giấy tuyên thành tiếng sột soạt, hơi thở của hắn lướt qua tai ta, thổi tung một sợi tóc xanh.

 

Tim ta bỗng đập mạnh, hồi thần lại, rút tay ra khỏi tay hắn.

 

Hắn vẫn giữ tư thế cầm bút cúi người, dường như cũng vừa nhận ra mình đã quá đà, ánh mắt bối rối không biết đặt vào đâu.

 

Ta lùi một bước, mặt hắn chỉ cách ta một tấc, dưới ánh nhìn của ta mà từ từ đỏ lên.

 

Tiểu hầu gia có vẻ phóng túng này, hóa ra cũng biết ngượng ngùng.

 

“Cái đó…” Ta hít sâu một hơi, mở miệng hỏi trước, “Triệu Phỉ Nhi, đúng rồi, lần đó Triệu Phỉ Nhi bỏ trốn, nói nàng ta có một người trong lòng, ta nghĩ lại, chắc không phải là Lương Tùng, thời gian không khớp.”

 

“Khụ khụ, ừ, không phải Lương Tùng, là một thư sinh họ Trương, ta từng gặp.”

 

Hắn dừng một chút, vô cùng không phục tiếp tục nói:

 

“Cái tên thư sinh họ Trương đó, nhân phẩm tệ, xấu xí, lại lùn, mắt Triệu Phỉ Nhi bị mù hay sao mà lại không nhìn trúng ta?”



 

Ta nhìn chữ hắn viết, cũng chẳng đẹp hơn chữ của ta là mấy.

 

Không nhịn được nói: “Có lẽ là không ưng chữ của ngài…”

 

Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, nhưng thấy chữ của mình xấu đến không nỡ nhìn, cũng không nhịn được cười.

 

“Cô nói không sai, Triệu Phỉ Nhi thích thơ ca, ta là một võ tướng, nào biết làm thơ văn gì.

 

“Cái tên họ Trương đó, lần trước thi rớt, nhờ thơ ca mà nổi tiếng ở kinh thành, bèn đầu quân vào phủ thừa tướng làm một khách khanh, quen biết Triệu Phỉ Nhi.

 

“Qua lại vài lần, hai người nảy sinh tình cảm qua thơ ca.

 

“Chỉ là cha của Triệu Phỉ Nhi, nhất định sẽ không đồng ý.”

 

Ta có chút kinh ngạc: “Sao ngài biết rõ thế?”

 

Hắn nhướng mày: “Ta đã hỏi qua Trương thư sinh rồi.”

 

Tiểu hầu gia Tân Tư Lai quả là kỳ tài trên trời rơi xuống.

 

Hắn biết Triệu Phỉ Nhi bỏ trốn, không kèn không trống, âm thầm đi theo nàng.

 

Biết mình đội mũ xanh, cũng không nổi giận, chỉ là tùy tiện gán tội trộm cắp, bắt Trương thư sinh nhốt vào ngục Kinh Triệu.

 

Thẩm vấn hai lần, Trương thư sinh đều khai hết, chính là kẻ muốn nương nhờ quyền quý, muốn lợi dụng Triệu Phỉ Nhi để mưu một chức quan.

 

Tân Tư Lai vốn nghĩ, mình và Triệu Phỉ Nhi tuy là hôn ước từ nhỏ, nhưng hắn quanh năm không ở kinh thành, hai người thực sự không có tình cảm gì.

 

Triệu Phỉ Nhi lại trẻ người non dạ, bị người lợi dụng, cũng không thể hoàn toàn trách nàng.

 

Nên đơn giản là nhốt Trương thư sinh, cắt đứt liên lạc của hai người. Dù sao cũng không xảy ra chuyện lớn, chỉ cần đợi Triệu Phỉ Nhi hồi tâm chuyển ý là được.

 

Hắn đoán không sai, Triệu Phỉ Nhi quả thực tuổi trẻ bồng bột.

 

Nhưng hắn trăm tính ngàn tính, lại không tính được tốc độ thay lòng của Triệu Phỉ Nhi nhanh đến vậy, trong chớp mắt đã quên Trương thư sinh, yêu Lương Tùng.

 

Cái mũ xanh thứ hai đội lên, hắn mới thấy rõ, Triệu Phỉ Nhi đầu óc chỉ toàn tình ái, quả thực là không thể cứu chữa.

 

Hiện tại Trương thư sinh vẫn còn bị nhốt trong ngục Kinh Triệu, không có lời của tiểu hầu gia Tân Tư Lai, Kinh Triệu Doãn vạn lần không dám tùy tiện thả người.

 

Ta nghe xong, vui đến mức tay run rẩy, mực b.ắ.n tung tóe lên mặt hắn.

 

Hắn khó chịu tránh xa ta, tức tối: “Chẳng qua chỉ biết làm thơ, có gì ghê gớm chứ.”

 

Người này quả thực thú vị, đã đội hai cái mũ xanh, tức giận nhất cũng chỉ là nhốt người ta lại, còn ăn ngon uống tốt mà cung cấp.

 

Ta ngừng cười, nói: “Thả người ra đi, nhốt tiếp cũng chẳng có trò gì hay nữa.”

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.