Ta: “Đây không phải là trùng hợp sao, vị hôn thê của ngài cướp đi phu quân của ta, đồng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, kẻ thù của kẻ thù là bạn.”
Tân Tư Lai đánh giá ta từ trên xuống dưới, mặt đầy khó tin: “Không ngờ ta lại bị cô thuyết phục.”
Hắn cầm bút lên, hỏi ta: “Viết gì?”
Ta suy nghĩ một hồi, chỉ bảo hắn viết một lá thư cho nghĩa phụ sớm vào kinh.
Viết xong, hắn dùng danh nghĩa của mình, sai tiểu nhị theo địa chỉ ta đưa mà gửi đi.
Nghĩ ngợi một chút, lại lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho ta, nói: “Ngày sau có việc cần giúp đỡ, cứ việc đến tìm ta.”
Miếng ngọc bội ấy là khi đính hôn hắn tặng cho Triệu Phỉ Nhi, sau bị Lương Tùng bán đi, vòng đi vòng lại lại quay về tay hắn.
Ta nào dám nhận.
Hắn lại nói: “Hôn sự đã hỏng, giữ lại cũng vô dụng, xem như ta mua vé sớm, xem cô muốn diễn trò gì.”
Ta cười khẩy: “Tiểu hầu gia quá khen rồi, có điều... hiện tại thật có việc muốn nhờ tiểu hầu gia giúp.
“Ta muốn tìm một tiên sinh biết chữ, phải kín miệng, đáng tin, không sợ rắc rối.”
Tân tiểu hầu gia làm việc thực mau lẹ, rất nhanh đã bảo với ta tìm được người rồi.
Tiên sinh họ Tần, tuổi trẻ, nhưng học vấn cao.
Ta sắp xếp lại thư từ trong nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-sang-ngoi/3625462/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.