Đại mạc sở dĩ trở thành đại mạc, không phải trời sinh mà là sau này mới tạo thành.
Chiến trận nhiều năm như vậy, bị muôn vàn vó ngựa đào lên nhiều năm như vậy, bị trăm họ hai nước vứt bỏ nhiều năm như vậy, thế là trở thành bộ dáng bây giờ, đất màu bị trôi, cát bụi đầy trời, một chút cũng không hề đáng yêu.
Nhưng ở một nơi ít dấu chân người sâu trong đại mạc lại có liễu rủ hoa cười, hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Dưới khe núi Thiên Nhận sau Dị Thiên Nhai, một dòng suối nước nóng trong suốt như ngọc đang bốc hơi nóng nhè nhẹ, xung quanh cỏ xanh hoa đỏ, sắc xuân tươi đẹp, rất nhiều đóa hoa dâm bụt nở đầy trên cây cao, màu sắc đỏ tươi như lửa.
Bên dòng suối, một con ngựa lớn màu đỏ tía cực kì thần tuấn đang nhàn nhã nhai cỏ non, ăn rất ngon lành, rất nhập tâm, chính là con ngựa đầu đàn hôm đó đã so cước trình với con Truy Phong màu đen trên thảo nguyên Dã Tây.
Con ngựa này thân cao chân dài, mắt như chuông treo, cơ bắp toàn thân săn chắc dẻo dai, tuyệt không có một chút mỡ thừa nào, da dẻ toàn thân bóng loáng, lông bờm dài mượt từng sợi rõ ràng rủ xuống bên cổ, dáng vóc cực tốt, nếu như có một cuộc thi ngựa mẫu thì giành giải nhất cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng nếu chỉ có những thứ này thì chỉ có thể nói nó tuấn, không thể nói nó thần.
Thế gian này tuấn mã rất nhiều, thần mã lại rất ít, ngựa vừa thần vừa tuấn ít lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/42191/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.