Lâu Dự và Loan Loan sánh vai đứng trên tường thành cao cao, ánh nắng cuối mùa thu nhẹ nhàng trải một tấm lụa màu vàng kim trên người họ, hai gương mặt rực rỡ chói mắt như châu ngọc, dường như ngay cả lông mi cũng lấp lánh ánh sáng mơ hồ.
Triệu Vô Cực ngẩng đầu nhìn thấy hai người trên tường thành, lập tức ngẩn người trợn mắt. Lưu Chinh đi tới đấm một quyền vào vai hắn, hừ một tiếng: "Lão Triệu, nhìn cái gì thế? Nước dãi sắp chảy xuống đến nơi rồi".
Ánh mắt Triệu Vô Cực vẫn ngây dại nhìn hai người đó, lẩm bẩm nói: "Lão Lưu, ngươi có cảm thấy thế tử và Loan Loan có vẻ thế nào... cái gì..."
Lưu Chinh nhìn lên theo ánh mắt hắn, không hiểu ra sao: "Thế nào? Cái gì?"
Triệu Vô Cực vò đầu bứt tai tìm từ ngữ thích hợp, vỗ đầu nghĩ một hồi lâu, cuối cùng sáng mắt lên: "Đúng rồi! Lão Lưu, ngươi có cảm thấy thế tử và Loan Loan đứng ở đó nhìn có nét như thần tiên quyến lữ hay không?"
Lưu Chinh nheo mắt nhìn kĩ, chỉ thấy trong gió cuối thu, hai người đó tay áo tung bay, mắt nhìn ra xa. Dường như Lâu Dự nói một câu gì đó, Loan Loan quay lại nhìn Lâu Dự. Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ấm áp.
Lưu Chinh sửng sốt, có vẻ như hơi thiếu tập trung, lẩm bẩm nói: "Thần tiên quyến lữ, sát cánh cùng bay, quả nhiên rất xứng".
Triệu Vô Cực cực kì đồng cảm, gật đầu như gà mổ thóc: "Đáng tiếc rằng Loan Loan lại là một thằng con trai".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301860/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.