Thấy rõ khuôn mặt người này, hơi thở lập tức tắc nghẹn trong ngực, Vũ Định đế ho kịch liệt: "Ngươi... Ngươi dám!"
Thái tử cung kính hành lễ, nói: "Hài nhi đã chuẩn bị lễ trọng để chúc thọ phụ hoàng".
Vũ Định đế nổi giận lôi đình: "Đúng là một thằng con hiếu thảo. Người đâu, bắt cho ta!"
Không có ai đáp lời. Các cấm quân trong điện Thừa Thiên đều lạnh lùng đứng yên không hề nhúc nhích.
Lại có hàng chục cấm quân vũ trang từ đầu đến chân xông vào khống chế tất cả văn thần võ tướng, ngay cả trên cổ Lâu Dự cũng bị kê một thanh đao sáng loáng.
Các tướng thuộc bộ Binh võ nghệ đầy mình, mấy người đứng lên định cướp đao phản kháng, lại phát hiện tay chân mềm rũ, nội lực hoàn toàn biến mất, không sao dùng được sức mạnh.
Vương Ký ngồi rũ trên ghế, không đứng dậy nổi, chỉ thái tử gầm lên: "Ngươi cho thứ gì vào trong rượu của bọn ta?"
Thái tử mặt cười mà tâm không cười: "Yên tâm, không phải hóa công tán. Vương đại nhân và các vị tướng quân chính là trụ cột của quốc gia, bản thái tử còn cần các vị mở mang bờ cõi, sao nỡ làm cho mọi người tổn thương? Chẳng qua chỉ là một vài loại thuốc tạm thời tiêu tán khí lực mà thôi".
Lộc thân vương phất tay áo đứng lên, cười ác độc bổ sung: "Có điều các vị đại nhân vẫn không nên làm bừa thì tốt hơn, gia quyến của các vị còn đang ở trong phủ trông chờ các vị đến mòn con mắt".
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301784/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.