Két! Cánh cửa sương phòng trạm dịch dường như nhiều năm không sửa chữa, lúc mở phát ra âm thanh ghê răng sởn gai ốc.
Phương Tranh run run từ trong sương phòng đi ra, vừa bước chân ra khỏi cửa lập tức cảm nhận được bầu không khí lạ lùng mà lạnh lẽo từ phía hai người, đôi môi tím tái vì nước lạnh càng thêm tím ngắt, răng hàm trên và hàm dưới thậm chí bắt đầu va chạm hữu nghị, chào hỏi lẫn nhau không chịu khống chế.
Chẳng lẽ đây chính là bầu không khí giữa tình địch với nhau? Không có một mất một còn, cũng không có đánh nhau sống chết, lại làm mọi người cảm thấy quá xót xa, quá bi thảm, quá đau khổ, quá buồn bã, quá rối rắm một cách vô cớ?
Ánh mắt Phương Tranh qua lại giữa Lâu Dự và Dung Hàm, bước chân bất giác di động ra bên ngoài, vô thức tránh xa hai người đàn ông này một chút để tránh bị hơi lạnh thô bạo phát ra từ trên người họ lan đến, khiến máu trong người vốn đã chảy chậm lại vì giá lạnh lập tức bị đông cứng, sau đó bi thảm chết oan chết uổng.
Mặc dù nàng di động vừa chậm vừa nhẹ nhưng làm sao tránh được hai người đó? Vừa liếc thấy nàng đi ra, Lâu Dự và Dung Hàm lập tức chạy vội tới, một trái một phải giữ cánh tay nàng lại, đồng thanh hỏi: "Cô ấy thế nào?"
Lâu Dự vốn đã cực kì sốt ruột vì đợi quá lâu, cộng thêm tâm tình cực kì không tốt, bàn tay dùng sức hơi mạnh một chút. Phương Tranh cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301749/quyen-9-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.