Một cơn mưa tên ập xuống, trong chiến hào đơn sơ gần như không nhìn thấy một người sống nào.
Triệu Vô Cực và Loan Loan đều rách khóe mắt, khản giọng gào to: "Không!"
Sau cơn mưa tên, kị binh quân Sóc lần nữa xông lên. Lưu Chinh và một bộ phận quân sĩ sống sót nhanh chóng từ đống xác chết xoay người đứng lên nghênh địch.
"Triệu Vô Cực mau đi!" Lưu Chinh dùng thanh dao mẻ chém gục một tên quân Sóc, quay lại gào to.
Triệu Vô Cực trong mắt đầy lệ nóng, lại không chịu lau đi, cắn răng quay lại dùng sống dao vỗ vào mông đại Hồng, quát: "Đại Hồng, xông ra ngoài!"
Đại Hồng bị đau ngẩng mặt hí dài, tung vó xông ra bên ngoài như điên.
Lưu Chinh và các kị binh Hắc Vân kị còn lại ngoan cường đứng phía sau chiến hào, dùng thân thể máu thịt tạo thành một bức tường thành ngăn cản quân địch truy kích.
Hai bên đã giết đỏ cả mắt, nhưng bất kể đám người Lưu Chinh dũng mãnh thế nào, bọn họ cũng không thể ngăn cản quân Sóc tới gần. Trong gió tuyết, lá đại kì của Phong Tất Hành càng ngày càng gần, bóng dáng hắn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Trong chiến hào xếp bằng xác ngựa, khắp nơi đều có tiếng hò hét tàn bạo của quân Sóc, các tướng sĩ Hắc Vân kị bên cạnh Lưu Chinh lần lượt ngã xuống.
Phù! Lưu Chinh nhổ một ngụm máu trong miệng ra, đôi mắt dày đặc tia máu nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Tất Hành. Hắn khổ chiến đến giờ, người trúng mấy mũi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301801/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.