Liên Thành gấp lại Nghi Án Lục bảo Lý Hoài đem đốt đi. Thứ sách dân gian này nếu vô tình để cho Sở Tu Nhiên đọc được thì sẽ mang họa cho cả thư viện. Lý Hoài không hiểu hắn muốn làm gì nhưng vẫn mang đi, vừa ra đến cửa thì đụng mặt Sở Tu Nhiên và viện trưởng đi tới.
Sở Tu Nhiên nhìn thấy trong phòng chỉ có Liên Thành và Lý Hoài nhưng không nói gì. Y đi đến chiếc ghế lớn giữa phòng ngồi xuống, hỏi: “Trạng nguyên gia quả nhiên là đi gặp bạn cũ sao? Cũng nên giới thiệu người bạn này với bản vương chứ nhỉ?”
Liên Thành viện cớ: “Ta muốn giúp đỡ vương gia trùng tu nơi này nhanh chóng cho nên mới gọi người đến hỏi vài câu thôi, không phải bạn cũ gì.”
Liên Thành để tay ra sau lưng ngầm vẫy vẫy bảo Lý Hoài giấu kỹ Nghi Án Lục đi, nhưng Lý Hoài lại đần mặt ra không hiểu. Hơn nữa, sau khi nghe Liên Thành trả lời như vậy, trong lòng Lý Hoài càng phẫn nộ và ghét bỏ hơn. Y hoàn toàn không biết rằng Liên Thành đang muốn bảo vệ cho mình.
Sở Tu Nhiên cười nhạt, lý do nhăng cuội như vậy mà Liên Thành cũng nghĩ ra, có thể thấy mối quan hệ giữa hắn với Lý Hoài không tệ, càng cho thấy hắn đang bí quá hóa liều.
“Viện sinh kia, ngươi tên gì?”
Lý Trọng nhìn thấy Sở Tu Nhiên có hứng thú với con trai mình thì run rẩy quỳ xuống: “Vương gia, tiểu nhi chỉ là một kẻ lỗ mãng ngu ngốc, nếu có gì đắc tội vương gia thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-tuy/2663481/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.