Liên Thành vốn biết Thanh Vĩ và Liêu Dung tuy cùng mang tiếng là thị vệ cận thân của Sở Tu Nhiên, nhưng Sở Tu Nhiên đối với Thanh Vĩ đặc biệt hơn một chút. Quyền hạn ở trong vương phủ và kể cả trong quân đội của Sở Tu Nhiên, sau y thì Thanh Vĩ chính là lớn nhất. Thanh Vĩ đôi lúc còn có thể thay y quyết định nhiều việc trọng đại. Tình cảm giữa Sở Tu Nhiên với đệ đệ ruột Hằng vương Sở Thành Nguyên còn chẳng đủ thân thiết và tin tưởng bằng Sở Tu Nhiên với Thanh Vĩ. Nghe nói trong một lần thập tử nhất sinh giữa vòng vây quân địch, nhiều ngày không có thức ăn và nước uống, Sở Tu Nhiên kiệt quệ đến ngất đi. Thanh Vĩ không suy nghĩ gì tự nguyện cắt máu của mình để cho Sở Tu Nhiên uống. Sau khi Sở Tu Nhiên tỉnh lại, Thanh Vĩ chỉ còn lại nửa mạng. Lúc được viện binh cứu, Thanh Vĩ phải chữa trị hơn một năm mới có thể bước xuống giường.
Mặc dù được Sở Tu Nhiên hết mực tín nhiệm, Thanh Vĩ luôn luôn tận trung với chức trách, không bao giờ ỷ vào chuyện năm ấy mà sinh kiêu, coi thường mệnh lệnh từ Sở Tu Nhiên. Y đối với Sở Tu Nhiên trước sau như một. Nếu bản thân làm sai, không cần Sở Tu Nhiên lên tiếng thì cũng sẽ chủ động xin nhận phạt. Có một lần, Thanh Vĩ cai quản không kỹ khiến Sở Tu Nhiên mất đi một con ngựa hồng mao vô cùng trân quý. Sở Tu Nhiên không tỏ thái độ gì, nhưng Thanh Vĩ thấy có lỗi đã tự nhận một trăm roi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-tuy/2663483/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.