Liêu Dung cầm theo bầu rượu say khướt đến trước cửa phòng của Thanh Vĩ, nấn ná hồi lâu muốn gõ nhưng lại thôi, cuối cùng ngồi gục xuống bên cửa gọi vào: “Thanh Vĩ, ngươi ngủ chưa?”
Thanh Vĩ đang nằm quay mặt vào trong tường sắp ngủ, nghe thấy âm thanh thấm say của Liêu Dung thì mở mắt ra nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng.
“Ngươi nhẫn tâm vậy sao? Không thèm đáp trả ta.” Liêu Dung cầm bầu rượu lên nốc ừng ực, nốc xong lại có vẻ bất đắc chí nói: “Ta không hiểu được vương gia. Liên Thành đó rốt cuộc có gì tốt mà vương gia cứ luôn hướng về hắn? Còn ta, ta có gì không bằng hắn? Ta yêu thích vương gia. Ngài rõ ràng biết nhưng luôn đối xử với ta hệt như một đứa trẻ. Vương gia đã vậy, ngươi cũng vậy. Ngươi biết ta cần ngươi thế nào, lại vào ngay lúc này nói ngươi muốn thành hôn. Ngươi thành hôn rồi, sau này ta biết đến tìm ai nữa?”
“…”
“Thanh Vĩ, có phải ngươi chưa ngủ nhưng không muốn thấy ta nữa không? Có phải ngươi chán ta rồi không?”
“…”
“Thanh Vĩ, ta ghét ngươi. Ngươi là tiểu nhân đáng chết.”
Liêu Dung nói xong bỗng khóc thét lên một trận. Thanh Vĩ siết tay vào chăn, thở ra nặng nề. Đến tận khi Liêu Dung khóc xong vẫn không nghe bên trong phòng có chút âm thanh nào, y đành rũ rượi đứng lên và bỏ về.
Thanh Vĩ ngồi dậy, chống tay lên trán, bộ dạng chán chường: “Ngươi tại sao cứ phải giày vò ta?”
Thanh Vĩ mất ngủ một đêm, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-tuy/2663479/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.