Doãn Kiếm lấy kiếm chống đỡ, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái, taytrái bịt lên lồng ngực, nặng nhọc thở dốc, thân thể đã sức cùng lựckiệt, nhưng trong đồng tử vẫn tràn đầy sự phẫn nộ quật cường cùng kiêungạo.
Ta chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, phớt lờ ánh mắt thù địch, ôn hòa nói: “A Kiếm, cho dù có linh lực của ta làm giảm bớt gánh nặng mà thânthể cậu phải chịu đựng, nhưng bừa bãi như thế này, thì chẳng khác gì sovới trước khi huyết giao, nôn nóng mong thành công chỉ sẽ dẫn đến tácdụng trái ngược mà thôi”, lòng bàn tay một quầng sáng bạc, nhẹ nhàng bay rơi vào lam tinh trên cổ tay trái của anh ta, thoắt cái, khói mây u ámphụt trào ra ngoài, bao trùm lên tầng thượng của cao ốc, khá là ngoạnmục, lần đầu tiên anh ta đã triệu ra bách quỷ sao? Còn có thể duy trìđược lâu như vậy.
Lại nhìn sang bộ dạng suy nhược, thân hình không vững lảo đảo muốnngã, sắc mặt trắng bệch của Doãn Kiếm, vẫn cứng cỏi chống chọi không cam chịu yếu thế, ta rất đau đầu: Đứa trẻ này, tính khí cứng đầu không phải diện bình thường.
“Anh là ai?”, trong mắt anh ta lóe qua sự lạnh lẽo u ám, “Anh rốtcuộc là ai? Dạ? Dạ Lạc? Hay là…”, trong cổ họng khô đắng, âm thanh thậtnặng nề, “Nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai?”.
Câu hỏi này khiến ta nhớ lại trước đây, anh ta cũng đã từng hỏi Phong Linh như thế, câu trả lời khi đó là…
Ta ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Ta là Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315580/quyen-9-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.