Người đàn ông như thể bị một sợi thừng vô hình dẫn kéo, vô chầm chậm đi về phía hai người…
“Này, Lương nha đầu, anh ta là sư huynh cô?”, Dạ Ly cất tiếng xấu xa, khuôn mặt dưới áo choàng chỉnh là người đàn ông hôm đó xuất hiện ởtrường học? Đối tượng khiến Lương Dĩ Tiên thất tình ư?”.
Ánh mắt thiếu nữ từ đầu chí cuối nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, nếu như không phải nốt ruồi đỏ trên ấn đường của người kia, côchắc chắn không muốn coi người Ngự linh sư này chính là Địch sư huynhkhi còn nhỏ.
Địch Siêu thấy thiếu niên áo đen không có bất cứ gì che chắn đứngtrong trời mưa như trút nước mà không có một chút dấu vết bị ướt. Mộtmái tóc nắng khô sạch, không đọng một giọt nước nào, mềm mại khô mượt.Vân đen của chiếc nhẫn trên ngón tay trái ẩn giấu dưới chiếc áo choàng,ánh sáng tràn ra xung quanh, phản ứng mãnh liệt, một sự mãnh liệt trướcnay chưa từng có, như muốn xông phá sự cầm cố của bảo thạch. Anh ta lậptức cảnh giác, thiếu niên hôm đó tranh chấp với Dĩ Tiên, lại tàng ẩn đến mức thâm sâu như vậy, có thể khiến chiếc nhẫn không thể thăm dò được.Thiếu niên này và chị gái cậu ta, chính là hai chị em mà A Tân hoài nghi sao? Quả nhiên…
Anh ta chầm chậm nâng trường đao trong tay lên, hướng về phía ngườitrước mặt, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra”, ánh mắt lạnh băng tràn đầy sát ý.
Trái tim Lương Dĩ Tiên run lên, đây chính là sư huynh thân thiết nhất khi còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315603/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.