Chương trước
Chương sau
Khi mở mắt ra thứ đầu tiên Phục Hy nhìn thấy là đỉnh màn màu hồng phấn. Sau đó phát hiện hắn đang nằm trên chiếc giường mềm mại, xung quanh thoang thoảng hương hoa quen thuộc.

"Tỉnh rồi?"

Nhận ra giọng nói của người đang đến gần Phục Hy bật dậy, quên cả đau đớn vớ lấy chiếc ly nhỏ ở cạnh giường ném về phía đối phương. Trang Bạch Tế dễ dàng nghiêng đầu né được, chiếc ly va vào cột nhà vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

"Ái chà! Ngươi đối xử với ân nhân của mình như thế hả?"

Phục Hy nghiến răng lao đến nhưng vì vẫn đang bị thương nên chỉ hai chiêu đã bị Trang Bạch Tế chế trụ, hắn đè Phục Hy xuống đệm.

"Thả ta ra tên phản bội ta phải giết ngươi!"

Mặc cho tay chân hắn liên tục vùng vẫy, Trang Bạch Tế nhíu mày điểm lên huyệt đạo của Phục Hy khiến hắn không thể động đậy. Chỉ đành căm giận trừng mắt nhìn kẻ đang ngồi trên người mình. Bởi vì tức giận nên má của Phục Hy đã đỏ bừng. Trang Bạch Tế không thương tiếc ra tay vò nhéo đôi gò má căng mọng.

"Cảm giác không tệ!"

Phục Hy trợn mắt.

"Đồ điên! Nếu là nam nhân thì mau giải huyệt quyết chiến với ta. Đừng có giở trò đê tiện."

Khi còn ở Trấn Yêu Cung Trang Bạch Tế rất thích trêu chọc Phục Hy. Nhưng lúc đó vẫn còn có tên mặt lạnh Đồng Ấn che chở cho Phục Hy nên hắn chẳng làm được gì. Hôm nay Phục Hy vô tình được hắn cứu Trang Bạch Tế xoa tay.

"Muốn biết ta là nam nhân hay không, còn có cách khác để tiểu Bánh Bao kiểm tra mà. Chẳng cần chúng ta phải giao thủ đâu."

Bánh Bao chính là tên mà Trang Bạch Tế đặt cho Phục Hy ngay lần đầu tiên gặp mặt. Bởi vì Phục Hy có hai má căng tròn, hễ ra ngoài trời nắng là hồng hào cực kỳ đáng yêu. Cái tên này đã theo Phục Hy mãi tới tận khi hắn trở thành hộ pháp thì Đồng Ấn mới dùng vũ lực cấm Trang Bạch Tế không cho phép gọi như thế nữa.

Bây giờ mới nghe lại Phục Hy gần như nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc Trang Bạch Tế là kẻ dai như đỉa. Nếu đối phương càng tức Trang Bạch Tế sẽ càng vui.

Lúc này đây Trang Bạch Tế vừa nói xong thì đưa mặt mình sát vào Phục Hy. Chóp mũi hai người chạm vào nhau khiến cho Phục Hy hoảng hồn lắp bắp.

"Ngươi.. ngươi muốn làm gì?"

Trông thấy gương mặt ngày càng đỏ của Phục Hy Trang Bạch Tế cười gian trá.

"Muốn làm chuyện thân mật."

Lời nói ra thành công làm cho Phục Hy sợ run người. Mặt đang hồng hào bỗng tái đi. Biết mình đùa hơi quá Trang Bạch Tế ngừng cười sau đó ngồi thẳng người dậy.

"Ta chẳng làm gì cả!"

Nhận ra lúc nãy hắn vừa trêu chọc mình Phục Hy càng tức giận.

"Trang Bạch Tế! Hôm nay nếu ngươi không giết ta, đợi đến khi ta hồi phục nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh báo thù cho cung chủ."

Trang Bạch Tế không trả lời gọi nha hoàn mang đến một bát cháo. Tận tình múc một muỗng đưa đến môi của Phục Hy nhưng hắn cắn răng ngậm chặt miệng.

"Muốn giết ta cũng phải có sức mới được."

Phục Hy vẫn mở trừng mắt căm giận nhìn Trang Bạch Tế không thèm trả lời.

"Mọi khi tiểu Bánh Bao rất ngoan mà! Nghe lời ta nào há miệng!"

Người nằm trên giường vẫn im lặng không có ý định trả lời mình. Hết cách Trang Bạch Tế đành hạ giọng.

"Không phải ta phản bội cung chủ nhà ngươi. Là do Đồng Ấn bắt ta phải làm như vậy."

Ánh mắt nghi ngờ của Phục Hy đảo qua đảo lại trên gương mặt của Trang Bạch Tế.

"Ngươi nói dối!"

Trang Bạch Tế thở dài móc từ trong ngực ra tấm lệnh bài cung chủ của Đồng Ấn giơ ra trước mắt Phục Hy.

"Đã tin chưa?"

Lệnh bài của Đông Ấn chính là mệnh lệnh cao nhất bất cứ ai sở hữu nó đồng nghĩa với việc thay mặt y có toàn quyền đưa ra mọi mệnh lệnh. Mà tấm lệnh bài này luôn ở trên người Đồng Ấn. Phục Hy tin chắc chẳng ai có thể lấy được nó trừ phi Đồng Ấn cho phép. Vì vậy tâm tình dịu xuống, nhưng vẫn phải làm rõ một chuyện.

"Tại sao cung chủ không cho ta biết?"

Trang Bạch Tế đút cháo vào miệng Phục Hy sau đó mới từ tốn giải thích.

"Cung chủ nhà ngươi đã biết ý đồ của Si Cuồng vì vậy muốn tương kế tựu kế dụ vây cánh của hắn ra mặt để diệt một lần. Chúng ta giấu ngươi vì muốn tốt cho ngươi thôi. Dù sao về phương diện diễn kịch ngươi thể nào cũng để lộ sơ hở. Ngươi không biết vậy mới làm cho bọn Si Cuồng và Hạo Thiên tin là thật."

Nói tới đây thì không còn duy trì được vẻ mặt giả vờ vui vẻ nữa. Trang Bạch Tế thở dài.

"Không ngờ tính sai một bước."

Phục Hy nuốt ngụm cháo trong miệng rồi hỏi Trang Bạch Tế.

"Chuyện như thế nào?"

"Hắn quá tự phụ vào võ công của mình, không cho ta đi cùng. Buộc ta chờ ở dưới chân núi Lĩnh Hà. Vì vậy mới dẫn đến bước đường cùng phải nhảy xuống vực."

Nhớ lại hình ảnh Đồng Ấn bị vây trong đám sinh vật đông như kiến Phục Hy buồn bã không thôi.

"Chúng ta rớt xuống vực sau đó bị vây công. Cung chủ vẫn đang phát độc vậy mà còn cố gắng cứu ta. Ta sợ rằng."

Nghĩ đến đó Phục Hy không thể ăn nổi nữa, ôm đầu khóc to.

"Là ta không tốt, võ công ta dở tệ nên mới hại cung chủ. Ta không đáng được sống, Trang Bạch Tế! Ngươi cứu ta làm gì. Ta muốn đi theo cung chủ! Ta phải xuống suối vàng để tạ tội với người."

Vỗ lên mái tóc như tổ quạ của Phục Hy, Trang Bạch Tế mỉm cười an ủi hắn. Cũng như đang xoa dịu tâm trạng lo lắng bất an của mình. Googl𝖾‎ 𝓷gay‎ t𝒓a𝓷g‎ +‎ T𝒓𝑼m‎ t𝒓uyệ𝓷.VN‎ +

"Đừng lo! Y từng ở đó một tháng mà vẫn an toàn đi lên trở thành cung chủ Trấn Yêu Cung. Ta tin tưởng y sẽ thoát khỏi nơi đó. Ngươi ở bên Tiêu Hạc Vân lâu như thế, lẽ nào không tin vào võ công của cung chủ nhà ngươi?"

Nghe giọng nói đầy kiên định của Trang Bạch Tế, một tia hy vọng được thắp sáng trong lòng Phục Hy.

"Ta cũng tin cung chủ chắc chắn sẽ không sao."

Biết Phục Hy đang nung nấu ý định đi tìm Đồng Ấn nên Trang Bạch Tế liền trấn an.

"Y ước định với ta nửa tháng, nếu vẫn không thấy khi ấy chúng ta sẽ lập tức đi tìm. Nghe lời ta dưỡng thương cho tốt."

Nếu là lệnh của Đồng Ấn vậy Phục Hy cũng có thể yên tâm rồi.

Ngoài miệng vui cười an ủi Phục Hy nhưng thực ra Trang Bạch Tế rất lo lắng. Bọn họ sơ xuất ở chỗ khinh thường Si Cuồng. Do đó Hắc Vô Thường mới ngang nhiên giả vờ bị lừa vào rừng. Nhưng nhóm tử sĩ của Si Cuồng là những tên có máu điên, cộng thêm sử dụng công pháp tà môn. Bọn chúng quá đông cứ hết tốp này đến nhóm khác vây công Hắc Vô Thường. Nếu lúc đó Trang Bạch Tế không nghi ngờ chạy tới thì e rằng cả Hắc Vô Thường cũng hy sinh rồi.

Bởi vì hỗn loạn như vậy nên mới bỏ lỡ thời cơ. Xui xẻo làm sao mới tháng trước Đồng Ấn đã độc phát một lần ai ngờ chưa qua được bao lâu lại tiếp tục.

Lúc nãy Trang Bạch Tế nói như thế mục đích đánh lừa Phục Hy để hắn yên tâm tĩnh dưỡng. Chứ thực ra khi nghe Phục Hy bảo Đồng Ấn phát độc mới phải chịu thua Si Cuồng thì Trang Bạch Tế đã hiểu. Luận võ công nếu là Đồng Ấn toàn thịnh thì cho dù Si Cuồng và Đan Băng Vân cộng thêm Hạo Thiên liên thủ cũng không thể làm gì hắn. Đáng tiếc kỳ độc trong người Đồng Ấn ngày càng hung hiểm. Trước khi Đồng Ấn mất đi lý trí thì công lực suy giảm hoàn toàn.

Trang Bạch Tế chỉ hy vọng giống như mình nói Đồng Ấn chính là thiên hạ vô địch, khi mất đi lý trí hắn còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhất định sẽ an ổn quay về.

Hiện tại Trang Bạch Tế chỉ còn biết phái toàn bộ thuộc hạ của mình ở Phong Vãn Lâu ra sức tìm kiếm, đặc biệt là con sông cạnh bìa rừng gần thành Bạch Ngọc. Đây chính là nơi mà thuộc hạ vô tình cứu được Phục Hy. Đợi cho Phục Hy hồi phục thêm một chút Trang Bạch Tế sẽ tự mình dẫn người đi tìm. Sống thấy người chết phải thấy xác.

Về phần Đông Hoàng, ngày đó chém giết tất cả nhóm người ở cầu treo thì cũng lâm vào tình trạng trọng thương trầm trọng. Nhưng với tấm lòng trung thành của mình, Đông Hoàng dùng lý trí chống đỡ quyết tâm phải báo tin với Trang Bạch Tế để cứu viện cho Đồng Ấn.

Nhưng chưa đi gặp được Trang Bạch Tế thì đã bị đánh bất tỉnh.

Kể từ ngày đó nhóm của Đồng Ấn tan đàn xẻ nghé, chỉ còn mỗi Trang Bạch Tế trở về Phong Vãn Lâu lo liệu tìm kiếm từng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.