Đêm nay tôi lại gặp ác mộng, tôi gặp Thạch Vô Mẫn.
Tôi mơ thấy Thạch Vô Mẫn tới, cạy cửa phòng tôi, đứng bên mép giường, rồi cậu ấy thì thầm vào tai tôi:
- Thần Thần, cuối cùng em cũng bắt được anh...
Cậu ấy đè lên người tôi, ghì hai tay tôi trên đỉnh đầu tôi, tàn nhẫn hôn tôi, cắn môi tôi, đầu lưỡi cậu ngang ngược xông vào.
Thạch Vô Mẫn xé cả áo lẫn quần tôi.
Phía lỗ nhị của tôi có một vật cứng rắn cọ lung tung nhưng muốn đâm thật mạnh vào trong. Ấn hai lần, hình như không vào được, Thạch Vô Mẫn vớ lấy lọ dưỡng da tay đầu giường, phết lên vật cứng nọ xong thúc sâu vào trong tôi.
Tôi đang mơ ư? Sao mơ thật vậy?
Nỗi đau này, luồng nhiệt này.
Tôi như khối gỗ lênh đênh giữa khơi, bị sóng đánh từng đợt dập dờn. Tôi muốn cập bờ, nhưng eo tôi bị tay cậu ghì chặt, tôi không thoát được. Sau một hồi đưa đẩy, tôi há miệng thở dốc.
Sóng ngừng rồi.
Có người thắp nến lên, bóng tối tản dần. Bên ánh nến có một người, nhưng tôi không thấy rõ người đó.
Người đến gần chỗ tôi, trên tay người là cây nến đang cháy, người chạm mặt tôi, giọng người trầm thấp, giọng điệu ái muội:
- Trung Nặc Thần à, em nhớ anh lắm.
Thì ra mọi chuyện nãy giờ không phải giấc mơ.
Thạch Vô Mẫn là thật.
Tôi nhìn gương mặt thường xuất hiện trong ác mộng của tôi ngoài đời, nước mắt tôi trào hết ra. Cậu đã tìm thấy rồi, cậu tìm được tôi rồi.
- Sao lại khóc? – Cậu ấy lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/884841/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.